CHỈ YÊU MÌNH SESSHOUMARU

Lúc chạng vạng, mệt mỏi trở về, giữa trời chiều mờ nhạt truyền đến vài tiếng quạ kêu.

Ruộng nước giao thoa trên đường nhỏ một cô gái áo trắng quần đỏ cưỡi tuấn mã màu đem chậm rãi đi tới. Vài thôn dân đang làm việc nghe thấy tiếng chuông đồng trầm thấp, liền ngừng tay đứng thẳng dậy, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn người mới tới.

Nhíu nhíu mày không khoẻ, Tiêu Lăng Nguyệt thúc ngựa tiếp tục đi. Vốn định tá túc trong thôn một đêm, hiện tại xem ra… không thể rồi.

Đi rất xa, nàng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chú phía sau làm người ta chán ghét.

Quên đi! Rẽ vào đường nhỏ trong rừng, Tiêu Lăng Nguyệt cười cười. Dù sao nàng cũng đã sớm quen với việc ba ngày thì hai ngày sống cuộc sống sơn dã. “Lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường” cũng không phải là không tốt. Hơn nữa thôn này không lâu sau sẽ gặp đại hoạ…

Tuy rằng nàng là một pháp sư, nhưng cũng sẽ không nhàm chán đến mức đi làm thánh mẫu. Mọi người phải tự hiểu lấy, nàng chỉ giúp những ai tốt với nàng.

“Ừm?”

Xuyên qua đường nhỏ trên núi, một cái lưng đưa về phía nàng, cô bé ghé đầu vào bụi cỏ khiến cho nàng chú ý.

Hoàng hôn là thời điểm nhóm yêu ma bắt đầu hoạt động, lúc này sao lại có người một mình ở sâu trong rừng rậm? Cô bé này…

Nhảy xuống lưng ngựa, Tiêu Lăng Nguyệt lặng yên không một tiếng động đến gần về phía nàng, trường kiếm sau lưng rung động, tự nhiên nàng cũng cảm giác được cỗ yêu khí quen thuộc. Không cố gắng che giấu nữa, Tiêu Lăng Nguyệt sốt ruột tiến lên một bước.

Đột nhiên xuất hiện một bóng người làm cô bé kia sợ tới mức ngã trên mặt đất, mà Tiêu Lăng Nguyệt cũng không khác, trong mắt chỉ có nam yêu chỉ mới gặp qua vài lần.

Ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá chiếu nghiêng xuống, tuyết y nam yêu liền mở to đôi mắt trống rỗng, vô lực nằm ở trên cỏ trong rừng, tóc dài nhất thời rối tung.

Nghe thấy tiếng động, nam yêu cảnh giác đứng thẳng dậy, trừng đôi mắt đỏ tươi, bộ mặt dữ tợn nhếch miệng rít gào với bọn họ, phát ra tiếng thét trầm thấp.

Chỉ khi cô thú (con thú cô đơn) bị thương bị kinh hách mới có biểu hiện a!

Thế nào cũng không đoán trước được… sẽ nhìn thấy bộ dáng chật vật này của Sesshoumaru. Tiêu Lăng Nguyệt vô thức thu nhanh vạt áo trước ngực, đáy lòng có chút khổ sở muốn rơi lệ.

Hiện tại nàng cũng giống như lần đầu gặp mặt, không thể nào xem hắn là nhân vật hư ảo để thưởng thức. Nàng quả thật không thể thừa nhận, bản thân đã bắt đầu để ý, để ý đến yêu quái đã cứu nàng một mạng này.

Nâng cô bé bị doạ không nhẹ dậy, Tiêu Lăng Nguyệt ổn định cảm xúc, nâng khoé môi lên, nở ra một nụ cười dịu dàng, cẩn thận tới gần nam yêu đang toả sát khí ra bốn phía.

“Sesshoumaru…”

Thấp giọng mềm nhẹ gọi, như làn gió xuân dịu dàng xuyên qua nội tâm, đến thẳng sâu trong tâm hồn, tâm trạng đang nôn nóng cũng nhanh chóng dịu đi.

Sesshoumaru không tự chủ được mà thu hồi sát ý đầy người, hơi hoảng hốt, tay phải đã bị một đôi tay ấm áp kiềm chặt. Huyết sắc trong mắt hắn dần dần thối lui, lộ ra đôi mắt trong suốt màu vàng nguyên bản.

“Tiêu… Tiêu Lăng Nguyệt?” Nhìn nữ tử yếu ớt cười ôn nhu trước mắt, trong mắt Sesshoumaru lộ ra một chút mê man, trong nháy mắt lại trầm xuống.

Quả nhiên là nàng — – thời điểm bản thân chật vật nhất, nàng luôn yên lặng xuất hiện bên người hắn!

“Ừm!” Thấy hắn tỉnh táo lại, trong lòng Tiêu Lăng Nguyệt nổi lên một cỗ vui sướng, cũng có lẽ, đây là vì lần đầu tiên nghe miệng hắn gọi tên mình.

A, ai biết được?

“Ngươi… Không sao chứ?” Tiêu Lăng Nguyệt cẩn thận tìm từ hỏi. Cao ngạo như Sesshoumaru, chỉ sợ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị một bán yêu chém cho suýt mất mạng! Trước đó còn bị hắn chém cụt tay! Nhất định là bị sỉ nhục!

“Không sao!” Rút tay phải bị nắm giữ về, Sesshoumaru quay đầu lãnh đạm trả lời. Hắn không đến nỗi cần sự đồng tình của con người!

Áo giáp bị vỡ, vạt áo dính máu, một thân hoa phục lấm đầy bụi đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi