CHIẾN THẦN BIẾN

Đoàn người ra khỏi thành, thẳng đến phương bắc, một tòa cổ thành cách Hải Uy Thành hơn ba trăm dặm.

Có truyền tống trận.

Đằng phi còn chưa bao giờ thấy truyền tống trận, bao nhiêu có chút hiếu kỳ, cũng có chút hưng phấn. Tuy nhiên, hắn cũng giấu kín cảm xúc này ở trong lòng, bằng không chắc sẽ lại bị Lăng Thi Thi giễu cợt

Sau năm mới, khí hậu ở phương nam rất ôn hòa. Đi trên đường, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Xa xa, nói non trùng trùng điệp điệp, khí thế hùng vĩ, trong không khí có gió biển, ngẫu nhiên lại mang theo một chút vị mặn của hải dương. Hai bên đường, cây cỏ xanh um tươi tốt, ngẫu nhiên có mấy chú chim bay xẹt qua đầu.

Tuy con đường phía trước tràn ngập nguy hiểm và mờ mịt, nhưng chung quy lại vẫn là một loại dược liệu. Chỉ cần tìm được phu nhân của đại soái Lăng Tiêu Diêu sẽ hồi phục. Cho nên, ngay cả Lăng Thiên Vũ vẫn luôn lão luyện thành thục cũng không kiềm nổi kích động.

Trong trận chiến giữa Đằng Phi và Đấu Tôn trung niên kia, Lăng Thiên Vũ cũng học được rất nhiều thứ, tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng sau khi nghe muội muội kể lại, Lăng Thiên Vũ ở trong phòng trầm tự thật lâu.

Ý chí và quyết tâm của Đằng Phi khiến cho Lăng Thiên Vũ bội phục, hắn nhớ rõ phụ thân từng nói: Trên chiến trường, tuy ví dụ về lấy yếu thắng mạnh cũng không nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không ít.

Dũng khí, trí tuệ, niềm tin, những thứ không liên quan đến thực lực, nhưng lại có thể thay đổi cả chiến cuộc.

Trước kia, tuy Lăng Thiên Vũ cũng biết được những điều này, nhưng lại không quá rõ ràng. Sau khi trải qua trận chiến của Đằng Phi và Đấu Tôn kia, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ cũng hiểu ra.

Thực lực Đằng Phi rõ ràng không phải đối thủ của cường giả Đấu Tôn kia, thậm chí có chênh lệch rất lớn, nhưng cuối cùng Đăng Phi lại trở thành người thắng. Xét cho cùng, chỉ là vì dũng khí của Đằng Phi lớn hơn.

Tuy nhiên, đối với việc muội muội Lăng Thi Thi nói trên người Đằng Phi có sát khí khiến cho người ta sợ hãi thì Lăng Thiên Vũ lại không quá đồng ý. Đằng Phi mới mười bốn tuổi, chưa từng rời đi Đằng Gia Trấn, cũng chưa từng tham gia chiến trường, làm sao có sát khí được?

Mặc kệ nói thế nào, Lăng Thiên Vũ vẫn nghĩ rằng Phi là một người đáng kết làm bằng hữu, chỉ có một điều làm hắn buồn bực là thái độ của Lăng Thi Thi đối với Đằng Phi có chút không thích hợp. Nhưng hắn làm ca ca, loại chuyện như vậy cũng không biết nên nói gì cho phải.

Lăng gia không giống những quý tộc truyền thống bình thường, quan niệm môn đăng hộ đối cũng không nặng. Hơn nữa, chẳng những Đằng Phi cống hiến một loại linh dược tuyệt phẩm, lại nhiệt tình trợ giúp bọn họ tìm kiếm Bằng Liên ngàn năm, thân mình lại là một nhân tài tiền đồ vô lượng, nếu thực sự có thể kết duyên với muội muội thì cũng không tồi.

Cho nên, với thái độ khác thường của muội muội, Lăng Thiên Vũ cũng liền mở một con mắt, nhắm một con mắt.

- Đằng Phi, ngươi có khát không? Lăng Thi Thi cầm một túi nước, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Đằng Phi.

- Không khát!

Khuôn mặt Đằng Phi không chút thay đổi, vừa rồi hắn nói khát, kết quả là Lăng Thi Thi mở túi nước uống một ngụm, sau đó vui vẻ chạy đi.

- Ài, đi lâu như vậy, còn tưởng người khát chứ. Nếu người đã không khát thì ta tự uống vậy. Đôi mắt đen nhánh của Lăng Thi Thi đổi tới đổi lui, vẻ mặt đắc ý nhìn Đằng Phi.

Đằng Phi bĩu môi, trong lòng cực kỳ ác ý nghĩ: Cứ uống đi, không tin người sẽ không “buồn”, đến lúc đó dừng hi vọng có ai chờ ngươi!

Tuy nhiên, Đằng Phi cũng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, nếu hắn nói ra lời này, có trời mới biết cô gái bề ngoài ngây thơ trong bụng đen tối này sẽ tra tấn hắn thế nào.

Trên thực tế, tay của Đằng Phi gần như đã khỏi hẳn.

Trong một đêm, mu bàn tay vốn bị thương rất nặng đã lên da non, nếu gỡ băng gạc xuống, mọi người sẽ phát hiện, vết thương trên mu bàn tay Đằng Phi đã khôi phục hoàn toàn. Trừ bỏ màu sắc của lớp da non không giống, còn lại đã hoàn toàn giống lúc bình thường.

Sức khôi phục kinh người như vậy hiển nhiên là lợi ích đến từ việc cải tạo thân thể, Đằng Phi không muốn để lộ ra, cho nên chỉ có thể làm bộ như thương thế chưa khỏi, tùy ý để Lăng Thi Thi giúp hắn ăn cơm uống nước.

Đừng nói, có một mỹ nữ cực phẩm như vậy hầu hạ, cũng là một sự hưởng thụ không tệ chút nào.

Đêm qua, Đằng Phi lại tiến vào Hồn Vực.

Trong Hồn Vực, cuộc chiến giữa quân đoàn màu bạc và quân đoàn Huyết Sắc dường như vĩnh viễn không chấm dứt. Ở trong đó, Đằng Phi dần theo thủ hạ của mình tập kích kẻ địch, khiến chúng tổn thất thảm trọng, hiện giờ đã được phong là Tiểu Đô Thống điều khiển năm trăm người.

Tốc độ thăng chức như vậy, nếu đặt trong hiện thực thì sẽ vô cùng kinh người. Dù là trong Hồn Vực, cũng có rất nhiều tướng lĩnh của quân đoàn Huyết Sắc tỏ vẻ bất mãn.

Tuy nhiên, một câu của Đại tướng quân khiến cho những người này đều ngậm miệng lại.

- Nếu ai trong các ngươi có thể làm được như Tiểu Đô Thống Đằng Phi, lão tử cũng sẽ cho các ngươi thăng chức, làm không được thì câm miệng hết lại!

Càng rèn luyện trong Hồn Vực, Đằng Phi càng cảm thấy sự đáng quý và quan trọng của loại rèn luyện này. Trong hiện thực, cũng chỉ có trên chiến trường Vực ngoại mới có cơ hội như vậy. Nhưng ở nơi đó, nếu tử vong thì sẽ chết thật sự, ngươi tuyệt đối không có cơ hội sống lại.

Phúc bá và Tùng bá đi ở cuối cùng, sắc mặt hai người bỗng hơi đổi, Phúc bá quát lạnh một tiếng:

- Bằng hữu, các ngươi đã đi theo nửa ngày, không cảm thấy phiền sao? Đi ra mọi người tâm sự một chút.

Ba người Đằng Phi, Lăng Thiên Vũ, Lăng Thi Thi lập tức dừng lại, Đăng Phi híp mắt, nhìn một chỗ cách đó bảy tám mươi thước phía sau, không khí bông hơi vặn vẹo, hai đạo thân ảnh xuất hiện.

Hai người này đều dùng vải xanh che mặt, ánh mắt lạnh như băng, nhìn qua cũng không trẻ tuổi, một người trong đó thản nhiên nói:

- Không hổ là Phúc tướng quân trong bốn viên chiến tướng Phúc Thọ Tùng Trúc dưới trướng Lăng Tiêu Diêu, lỗ tại còn thính hơn cả chó nữa!

Người này vừa mở miệng đã nói ra lại lịch của Phúc bá, hơn nữa giọng điệu còn cực kỳ ngoa ngoắt, thoạt nhìn cũng không e ngại Phúc bá.

Trong lòng Đằng Phi thầm nghĩ: Không ngờ rằng Phúc Bá và Tùng bá nhìn như tuổi già sức yếu, nhưng lại là một trong bốn chiến tướng dưới trướng đại soái, thậm chí còn là Tướng quân, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Phúc bá khẽ cau mày, nhìn người che mặt bằng vải xanh này, nói: - Ngươi biết ta? Ngươi là ai?

- Hắc, ta ấy à, một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, nhưng còn Phúc tướng quân và Tùng tướng quân chạy đến trong lòng nước địch là muốn thăm dò quân tình sao? Không biết nếu ta thả tin tức này ra ngoài thì sẽ có hậu quả thế nào nhỉ?

- Ngươi dám! Tùng bá bước lên một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người che mặt này, lạnh lùng quát:

- Các ngươi là người của hoàng triều Chân Vô? Tới nơi này làm gì?

- Lời này của Tùng tướng quân cũng thật thú vị, nơi này cũng không phải nhà riêng của ai, các ngươi tới được thì tất nhiên chúng ta cũng vậy.

Gã bịt mặt cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào Đằng Phi trầm giọng quát:

- Ngươi là Đằng Phi? Để chúng ta tìm thật khổ, hiện giờ rốt cuộc cũng thấy ngươi. Tiểu tử, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!

Nói xong, thân hình người áo xanh nhanh như thiểm điện, nâng tay lên nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía Đằng Phi.

Ầm!

Thân hình Phúc bá cũng cực nhanh, đấu một chưởng với người áo xanh này, thoạt nhìn là đang thử nhau, nhưng trên thực tế, nơi bàn tay hai người tiếp xúc nổ ra một luồng sóng khí cường đại, đẩy đám người Đằng Phi liên tục lui về phía sau, cây cối xung quanh lung lay nghiêng ngả, vô số lá cây rụng xuống.

Hai người đều lùi lại một biết, ánh mắt người áo xanh lộ rõ vẻ lạnh lẽo, trầm giọng quát:

- Phúc tướng quân, ta không định kết thù với ngươi. Ta biết lần này các ngươi đến để tìm linh dược, các ngươi tránh ra để ta giết tiểu tử này, sau đó hai huynh đệ chúng ta tìm kiếm giúp các ngươi!

Nói xong, gã bịt mặt cười lạnh nói: - Chắc hẳn hai Đấu Tôn chúng ta cộng lại có giá trị hơn tên nhóc này chứ?

Trong lúc Phúc bá và gã bịt mặt đối thoại, Lăng Thi Thi đến bên cạnh Đằng Phi, có chút kinh ngạc hỏi:

- Đằng Phi, ngươi biết bọn họ không?

Đằng Phi lắc lắc đầu, nói:

- Nếu bọn họ đến từ hoàng triều Chân Võ thì rất có thể là tám đại gia tộc ở Thanh Bình Phủ, hoặc là người mà ba nhà quý tộc Phạm, Trương, Lật tìm tới. Tuy nhiên, ta rất kỳ quái vì sao chỉ bằng bọn họ mà lại tìm được cao thủ như vậy tới giết ta?

Nghi hoặc của Đằng Phi rất nhanh đã được giải đáp

Tất nhiên Phúc bá sẽ không đồng ý loại yêu cầu vớ vẩn này, Đằng Phi có ân với Lăng gia, mấy ngày nay ở chung, Phúc bá và Tùng bá đều rất thích người trẻ tuổi này, khi rảnh rỗi còn thường xuyên chỉ điểm hắn một chút, đâu chỉ vì một câu của đối phương mà giao Đằng Phi ra được.

Lập tức trầm giọng cự tuyệt:

- Điều đó là không thể nào, tuy thực lực hai người các ngươi cũng không kém, nhưng muốn chiếm được tiện nghi trên tay chúng ta thì tuyệt đối không thể!

Ánh mắt gã bịt mặt hơi lập lòe, nhìn thoáng qua đồng bạn mình một cái, sau đó lạnh lùng quay sang Đăng Phi, nói:

- Tiểu tử, coi như người may mắn, tuy nhiên chúng ta sẽ không bỏ qua đầu. Nếu ngươi thức thời thì mau giao công pháp của nữ nhân kia ra đây, có lẽ chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Trong lòng Đằng Phi hơi động, rốt cuộc hắn đã hiểu được vì sao đối phương lại đến, quả nhiên không chỉ vì nể mặt tám đại gia tộc và ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật.

Bọn họ coi trọng công pháp tu luyện của Lục Tử Lăng!

Cũng đúng, Lục Tử Lăng trẻ tuổi như vậy, nhưng lại có thể chém tận giết tuyệt cao thủ tinh anh của tám đại gia tộc, ngay cả ba trăm Thiết Giáp Trọng Nô Quân của ba nhà Phạm Trương Lật cũng chết trên tay nàng. Nếu không phải vì thương thế chưa lành, tất nhiên Lục Tử Lăng sẽ không chết đi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đăng Phi quặn đau, cắn răng nói:

- Các ngươi mờ đi, đừng nói ta không có bí tịch gì, cho dù có cũng sẽ không cho các ngươi!

- Tốt, tiểu tử, ngươi có khí phách, ngàn vạn lần đừng để chúng ta tóm được người đi lẻ! Gã bịt mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua Đằng Phi, biết hôm nay muốn chiếm được tiện nghi từ tay Phúc tướng quân và Tùng tướng quân là điều không thể, cho nên cũng không ở lâu, mũi chân chĩa xuống đất, nhanh chóng biến mất.

Lúc này Lăng Thi Thi mới nói:

- Phúc bá, Tùng bá, vì sao không giữ chúng lại? Vạn nhất về sau chúng lại tìm Đằng Phi...

Lăng Thiên Vũ thì hỏi: - Liệu bọn họ có tiết lộ tin tức của chúng ta không?

Phúc bá cười khổ lắc lắc đầu:

- Hai người này đến vì Đằng Phi, bọn họ sẽ không tiết lộ tin tức của chúng ta ra ngoài. Nhìn ra được, bọn họ cũng không phải hạng tầm thường, chỉ là ta lại không đoán ra lại lịch của họ.

Tùng bá một bên chậm rãi nói:

- Đằng Phi, về sau người nhất định phải cẩn thận. Thực lực của hai người kia không kém ta và lão Phúc bao nhiêu, tuyệt đối có thể xưng là cường giả đương thời.

Trong lòng Đằng Phi đã cực hận, không ngờ được sư phụ đã mất, những người này còn không buông tha. Như vậy cũng tốt, các ngươi lại cho ta thêm vài lý do để tiêu diệt các ngươi, tám đại gia tộc, Phạm gia, Trương gia, Lật gia, các ngươi cứ chờ đấy!

Lăng Thi Thi lo lắng nhìn Đằng Phi, bỗng nhiên nói:

- Đằng Phi, nếu lần này thuận lợi tìm được Bằng Liên ngàn năm, người hãy theo chúng ta đi, có Phúc bá và Tùng bá, bọn họ không làm gì được người. Chờ trở về hoàng triều Chân Võ, ta xin phụ thân phái người giúp người tiêu diệt những gia tộc kia, xem về sau bọn họ còn làm được trò mèo gì nữa!

Trong lòng Đằng Phi cảm động, cười cười không đáp, ánh mắt Lăng Thiên Vũ có chút phức tạp nhìn thoáng qua muội muội, thầm nghĩ trong lòng: Nha đầu kia sẽ không thích tiểu tử này thật đấy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi