CHIẾN THẦN BIẾN

- Đi thôi, chúng ta tìm Bằng Liên ngàn năm đã rồi tính.

Phúc bá thản nhiên nói, bọn họ cũng đã ở Tây Thùy khá lâu rồi, vạn nhất để cho hoàng triều Huyền Vũ biết được sự tồn tại của họ thì cũng sẽ là một chuyện khá ễ rắc rối.

Trải qua phong ba này, trong lòng đoàn người đều có chút trầm trọng, nhất là Đằng Phi, hắn thực sự không ngờ rằng đối phương có thể tìm tới đây.

Rất hiển nhiên, hai người kia không thể đi từ con đường hoàng kim đến đây được. Như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể làm tương tự như huynh muội họ Lăng, xuyên qua khe sâu ở phía bắc đế quốc. Chỉ vì công pháp của Lục Tử Lăng và giết mình, không ngờ họ lại bỏ công bỏ sức như vậy. Điều này làm cho Đằng Phi không thể không làm cho Đằng Phi đánh giá lại nội tình chân chính của tám đại gia tộc và ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật.

Tuy không có căn cứ chính xác là bọn họ mời tới hai gã bịt mặt này, nhưng trừ bọn họ ra thì có ai sẽ để ý đến một thiếu niên như Đằng Phi chứ?

Những gia tộc kia oán hận Đằng Phi không thua gì Lục Tử Lăng bao nhiêu, Lục Tử Lăng đã mất, như vậy, Đằng Phi còn sống trên đời tất nhiên sẽ trở thành cái định trong mắt họ. Một ngày Đằng Phi không chết, chỉ sợ những người đó cũng đứng ngồi không yên đi?

Buổi chiều ngày hôm sau, đoàn người bọn họ mới đến được tòa cổ thành kia. Nói là cổ thành, nhưng nhìn giống như một thôn trấn hơn, tường thành đã rất tàn tạ rồi, mặt trên loang lổ những vết nứt, kể ra những năm tháng tang thương chúng đã trải qua.

Lúc mọi người tới đây, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, chạng vạng không gió, thỉnh thoảng lại có tiếng gà gáy chó sủa, làm cho tòa cổ thành tang thương trở nên vô cùng tường hòa.

- Nơi này thật đẹp! Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lăng Thi Thi không khỏi than thở:

- Tòa cổ thành này nhìn ít nhất cũng phải mấy ngàn năm, lần trước đi qua đây, lúc đó đang là đêm muộn, hiện giờ mới được thấy rõ ràng. Sinh hoạt ở nơi này nhất định sẽ rất vui vẻ.

Đằng Phi bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng. Cũng chỉ có đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng như cô mới nghĩ như vậy, tuy nơi này có lịch sử lâu đời, nhưng nhìn qua cũng rất nghèo khổ. Không tin người tìm một người hỏi thử, cho hắn một trăm lượng vàng, bảo hắn đi Hải Uy Thành, chỉ sợ người đó sẽ lập tức dắt theo vợ con rời đi.

Phúc bá và Tùng bá nhìn nhau cười, cũng không cắt đứt hứng thú của tiểu thư.

Nhưng Lăng Thiên Vũ lại có chút cau mày nói:

- Người học mấy thứ này ở Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện? Người ở nơi này nghèo khổ thất vọng, nào có chút hạnh phúc nào? Cho người ở đây một tháng, ngươi sẽ nổi điên.

- Hừ! Các ngươi chẳng thú vị chút nào! Lăng Thi Thi hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.

Vẻ mặt Đằng Phi rất vô tội, thầm nghĩ: Đâu liên quan gì tới ta?

Đoàn người đi vào tòa cổ thành tàn ta này, lập tức cảm nhận được dân phong thuần phác ở nơi đây, nhà nhà đều mở cửa, một đám trẻ con chạy tới chạy lui trên đường, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ. So với Hải Uy Thành cách đây ba trăm dặm, quả thực giống như hai thế giới khác nhau vậy.

Vài người quần áo chỉnh tề đi vào trong thành, lập tức khiến cho người ta vậy xem. Tuy nhiên, ánh mắt họ cũng không chán ghét, chỉ đứng từ xa nhìn lại, trong mắt tràn ngập kính sợ. Trong nhận thức của bọn họ, những người ăn mặc như vậy chắc chắn là đại nhân vật nào đó.

Tuy nhiên, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Lăng Thi Thi cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn không thừa nhận người nơi đây sống không hạnh phúc, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:

- Thật ra bọn họ cũng rất tốt mà...

Đang nói, xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, một đám kỵ sĩ nhanh chóng tiến về bên này.

Người hai bên đường đều phát ra tiếng kinh hộ, chạy tứ tán ra xung quanh.

- Không tốt, con của Thành chủ ra ngoài rồi, mọi người mau chạy đi!

- Trời ạ, Bạo Long, Bạo Long lại đi ra tai họa người khác, mọi người mau giấu hết con gái đi, đừng để tên khốn ấy tạo đạp!

- Chạy mau, Bạo Long ăn thịt người không chớp mắt...

Trong nháy mắt, không khí yên tĩnh tường hoa của cổ thành bị phá vỡ hoàn toàn, trên đường phố vang lên một trận gà bay chó sủa, những người nhàn nhã tản bộ trên đường đều lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Có người đi ngang qua đoàn người Đằng Phi, không quên hảo tâm nhắc nhở một câu:

- Người xa lạ, mau chạy đi, tên Bạo Long con trai Thành chủ ra ngoài rồi. Mỗi tháng hắn đều đi ra một lần, nghe nói tên này ăn thịt người không chớp mắt, thấy cô nương xinh đẹp sẽ cướp về.

Người này vừa nói vừa chạy, thanh âm biến mất trong một ngõ nhỏ.

Khóe môi Lăng Thi Thi giật giật, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vô tội, nhún nhún vai với ca ca và Đằng Phi, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, coi như ta chưa nói những lời kia.

- Hu!

Theo một tiếng quát nhẹ, con ngựa lớn mà đen đã tới gần nhóm người Đằng Phi lập tức dừng lại.

Con ngựa này cực kỳ thần tuấn, thân thể cao lớn, bốn bó rất lớn, bộ lông màu đen vô cùng mượt mà, không có một chút pha tạp nào, vừa nhìn đã biết là ngựa tốt.

Nó phát ra một tiếng hí lớn, sau đó đứng nguyên tại chỗ, có vẻ cực kỳ cao ngạo. Trên ngựa ngồi một thanh niên chừng gần ba mươi tuổi, dáng người to lớn, mặc trang phục màu đen, mặt vuông, mày kiếm, râu quai nón, đôi mắt cực kỳ có thần dừng trên mấy người Đằng Phi, khi thấy Lăng Thi Thi, con người hắn chợt sáng lên, hếch cằm thản nhiên hỏi:

- Các ngươi là ai?

Lăng Thiên Vũ liếc mắt đánh giá thanh niên này, trong lòng thầm khen một hán tử thật uy mãnh. Nhưng người như thế lại là một ác thiếu hoành hành ngang ngược? Chẳng lẽ thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo? Bằng không tại sao những người kia lại sợ đến như vậy?

Nghĩ trong lòng, Lăng Thiên Vũ đáp:

- Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này, muốn mượn dùng truyền tống trận một chút.

- Truyền tống trận? Chân mày thanh niên hơi nhướng lên, nhếch miệng cười nói: - Sử dụng truyền tống trận thì phải giao tiền.

Lăng Thi Thi bên cạnh lập tức có chút mất hứng, lạnh lùng nói:

- Dựa vào cái gì? Trên đại lục này lưu lại vô số truyền tống trận từ thời thượng cổ. Những thứ này đều là tài phú mà tổ tiên để lại cho hậu nhân, ai cũng có thể sử dụng, dựa vào cái gì mà đến chỗ ngươi lại phải giao tiền?

- Hắc hắc, nơi khác ta không biết, tuy nhiên, truyền tống trận ở Hồng Phong cổ thành này thì phải giao tiền. Cho dù là lão già Hoàng Đế đến đây cũng không ngoại lệ!

Thanh niên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhìn như một con mãnh thú đang muốn cắn người, làm người bình thường không nhịn được mà sinh lòng khiếp sợ.

- Hừ, khoác lác không biết ngượng, ngươi là con của Thành chủ hay cường đạo vậy? Nếu Hoàng Đế đến thật, chỉ sợ ngươi là kẻ đầu tiên quỳ xuống nghênh đón!

Lăng Thi Thi cười lạnh nói.

- Tiểu cô nương, sao người biết ta từng làm cường đạo? Còn nữa, ta nói với người này, tin tức của các ngươi rất lạc hậu. Hiện giờm Hồng Phong cổ thành này là... Lãnh địa tư nhân của Bạo Long ta! Tên kia, nhìn người giống như có chút học

vấn, chắc cũng biết lãnh địa tư nhân chứ? Tòa thành này là của ta! Con dân ở đây cũng đều là của ta!

Nói xong, thanh niên áo đen lấy ra một chiếc lệnh bài lấp lóe ánh vàng từ bên ẽ hông, giơ giơ lên trước mặt mọi người, lớn tiếng nói:

- Thấy không, đây là kim bài sắc phong mà lão già Hoàng Đế tự tay ban thưởng cho ta. Hắn đã ban cho ta tòa cổ thành này làm đất phong! Ngươi nói, các ngươi muốn dùng truyền tống trận nơi này, ta có nên lấy tiền hay không?

Lăng Thiên Vũ ngăn muội muội còn đang muốn nói gì lại:

- Thì ra ngươi là Thành chủ nơi này, chúng ta muốn dùng truyền tống trận, không biết người thu bao nhiêu tiền?

- Bao nhiêu tiền...

Thanh niên áo đen vuốt vuốt chòm râu quai nón, trầm tư một chút, sau đó lắc lắc đầu nói:

- Vốn ta định thu các ngươi một ngàn hai hoàng kim, lấy lệ một chút cho xong. Tuy nhiên bây giờ ta lại không vui, ta không muốn cho các người dùng nữa. Các ngươi nên đi nơi khác dùng truyền tống trận không mất tiền đi, ta lực bất tòng tâm!

- Ngươi... Ngươi thật quá đáng! Trong phạm vi năm trăm dặm quanh đây không có truyền tống trận thứ hai, ngươi bảo chúng ta đi đầu tìm truyền tống trận khác?

Lăng Thi Thi nhướng mày, cực kỳ tức giận, cảm thấy gã này rõ ràng là có bệnh.

- Ủi chà, tiểu cô nương, người đừng tức giận a, ta không để người dùng đồ của nhà ta, điều này không phải rất bình thường sao? Trong phạm vi năm trăm dặm không có, nhưng bảy trăm dặm thì có a, các ngươi đến đó là được mà? Thanh niên áo đen hào hứng nhìn Lăng Thi Thi, chân thành nói:

- Nếu người làm nữ nhân của ta, như vậy ngươi sẽ là người phụ nữ có địa vị cao nhất tòa thành này. Đến khi đó, người muốn dùng thế nào thì dùng như vậy, sao hả?

- Ha ha ha! Những hán tử cưỡi ngựa phía sau thanh niên phát ra một trận cười vang.

- Ngươi muốn chết! Lăng Thi Thi giận dữ, rút bảo kiếm ra muốn lao lên liều mạng với thanh niên.

Đằng Phi giữ chặt lấy Lăng Thi Thi, trầm giọng nói:

- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngươi không phải đối thủ của hắn. Sát khí trên người hắn được tích lũy từ vô số lần chiến đấu sinh tử.

Đằng Phi nói rất nhỏ, nhưng vẫn để thanh niên áo đen này nghe thấy. Hắn hơi híp mắt lại, đánh giá Đăng Phi, có chút kinh ngạc nói:

- Chậc, tên nhóc này cũng có vài phần kiến thức đấy, có thể nhìn ra ta đã trải qua vô số lần chiến đấu, thật đúng là làm cho người ta giật mình.

Đằng Phi thản nhiên nói:

- Người như ngươi, ta từng giết rất nhiều trên chiến trường, sát khí của người có thể dọa được người khác, nhưng không dọa nổi ta đâu.

Bên cạnh Đằng Phi, Lăng Thi Thi và Lăng Thiên Vũ, thậm chí là cả Phúc bá và Tùng bá sau lưng đều há hốc mồm. Hai lão già cố nhịn cười, cúi thấp đầu thầm nghĩ: Không ngờ Đằng Phi còn có năng khiếu hài hước như vậy, tiểu tử ngươi ra chiến trường lúc nào vậy?

Nhưng Phúc bá và Tùng bá cũng không khỏi cảm thấy giật mình vì lực quan sát nhạy bén của Đằng Phi. Cũng cảm thấy nếu Đằng Phi tiến vào quân ngũ, khẳng định sẽ tiền đồ vô lượng, không chỉ là trở thành một tướng quân, thậm chí có hi vọng trở thành Đại soái như Lăng Tiêu Diêu!

Lăng Thi Thi thì phì cười ra tiếng, giống như một bông bách hợp nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Thanh niên áo đen nhìn mà ngẩn người, than thở nói: - Thật xinh đẹp!

Đám hán từ phía sau cổ vũ:

- Đại ca, đẹp thì cướp về làm phu nhân áp trại! Chỉ cần một lần thôi là nghe lời ngay ấy mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi