CHIẾN THẦN BIẾN

- Đám khốn kiếp các ngươi, đều câm miệng cho lão tử!

Thanh niên áo đen quay đầu lại, hung tợn mắng một câu. Đám đại hán nhìn dã tính mười phần kia lập tức cậm miệng, bộ dạng nhìn rất buồn cười.

Thanh niên áo đen mắng một câu, sau đó mới hạ giọng dạy dỗ:

- Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, nơi này không phải cái chiến trường Vực ngoại chết tiệt đó. Nơi này là... Nơi này là thế giới của người văn minh, về sau các ngươi còn dám không lễ phép như vậy, lão tử “cắt” của hắn đem đi nuôi chó, nghe rõ chưa?

- Dạ, đại ca, đều... Đều nghe rõ! Một đám hán tử nhe răng trợn mắt, thành thành thật thật hồi đáp.

- Ừ, như thế mới ngoan.

Lúc này thanh niên áo đen mới hài lòng xoay người lại, vẻ mặt đắc ý nhìn Lăng Thị Thị:

- Tiểu mỹ nhân, nàng xem đi, ta chính là lão đại ở nơi này, ta vừa ý nàng, làm phu nhân của ta nhé?

Nói xong, thanh niên áo đen vỗ vỗ ngực mình, nhe răng cười nói: - Đừng nhìn bộ dạng của ta hung dữ, thật ra ta rất dịu dàng đấy.

Phật!

Phía sau thanh niên truyền đến mấy tiếng cười nghèn nghẹn do cố nhịn, thậm chí ngay cả con ngựa thần tuấn phía dưới hắn cũng xì mũi khinh thường.

Thanh niên áo đen trừng mắt, vỗ đầu con ngựa một cái: - Tiểu Hắc, thành thật một chút cho ta!

Sau đó, hắn quay đầu mắng: - XXX, cười cái rắm, đều câm miệng lại, bằng không...

Thanh niên áo đen mắng một câu, lập tức cảm thấy mình có chút thô tục. Hắn gãi gãi đầu, nhe răng cười với Lăng Thi Thi:

- À à, vừa rồi là quen miệng, ta được Hoàng Đế tự thần sắc phong cho tước vị Bá Tước kế thừa. Đúng, hiện giờ ta là quý tộc, Bá Tước, lợi hại chứ? Ta còn chưa kết hôn, theo ta, ta cam đoan nàng sẽ ăn no mặc ấm.

- Phi, Bá Tước đã là cái gì? Lăng Thi Thi cười lạnh nói:

- Ngươi nói người chưa kết hôn, vậy sao tất cả mọi người ở đây đều nói ngươi khi nam lẫn nữ, nhìn thấy người đã bỏ chạy?

Kỳ thật, đến lúc này, mấy người Lăng Thi Thi đã nhìn ra kẻ này cũng không phải loại ăn chơi trác táng trong tưởng tượng, nhiều nhất chỉ là vẻ ngoài hung dữ mà thôi, bản tính ma nữ của Lăng Thi Thi lại nổi lên, muốn đùa bỡn đối phương.

- Thối lắm... Thanh niên áo đen mắng một câu, sau đó phẫn nộ nói:

- Lão tử dân theo một đám huynh đệ liều mạng trên chiến trường, khó khăn lắm mới sống sót, các huynh đệ muốn kết hôn cưới vợ thì có gì sai sao? Kết quả là đám đui mù kia không chịu gả con gái cho huynh đệ của lão tử, cho nên lão tử mới vận dụng vài thủ đoạn đặc biệt. Tuy nhiên, ngươi có thể đi xem với ta, hiện giờ những người kia còn không phải đang hạnh phúc muốn chết, đuổi họ cũng không đi.

Lúc này, phía sau truyền tới thanh âm của một hán tử:

- Đại ca, các huynh đệ có vợ hết rồi, chỉ còn mình người chưa có. Ta thấy tiểu cô nương này cũng không tồi, chúng ta cướp về làm vợ cho ngươi đi.

- Đúng vậy, cướp về làm vợ cho đại ca.

- Đúng, cướp về đi, tiểu cô nương này xinh đẹp như vậy, nếu nàng ta sinh con cho đại ca, chắc chắn sẽ cực kỳ tuấn tú!

- Ha ha ha ha!

Cả đám hán tử phát ra tiếng cười vang.

Từ nhỏ Lăng Thi Thi đã lớn lên ở quân doanh, cũng không để ý đến mấy lời này, nhưng con gái thường dễ ngại, nàng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, cau mày quát:

- Câm miệng hết lại cho ta!

- Ủi, tẩu tử bảo chúng ta câm miệng, chúng ta mau câm thôi, bằng không sau này sẽ khổ đấy.

Một hán tử hú lên quái dị.

- Lý lão tứ, cái miệng ngươi nói gở ít thôi, để lúc về sẽ nói cho mụ vợ nhà ngươi, cho ngươi không lên được giường.

- Thổi lắm, nếu lão tử không lên giường thì chính nàng sẽ đến xin ta lên!

- Ngươi cứ khoác lác đi!

Cả đám người cười nói mắng mỏ loạn hết lên, ngay cả Phúc bá và Tùng bá cũng không khỏi hơi mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ hồi tưởng, dường như đang nhớ đến cuộc sống trong quân doanh năm đó.

Tuy những hán tử này thô bỉ, nhưng phần lớn đều rất chân thành, bọn họ sẽ không quanh co lòng vòng. Đừng nhìn miệng nói vui vẻ như vậy, nếu thực sự có vợ, mỗi người bọn họ đều sẽ thương đến muốn chết, so với những quý tộc truyền thông kia thì quả thực là đáng yêu hơn vô số lần.

Thanh niên áo đen duỗi tay ra, để đám người phía sau yên lặng lại, hai mắt sáng bừng nhìn Lăng Thi Thi nói:

- Thế nào, nàng có cần suy nghĩ thêm không?

Mặc dù biết tập tính của những người này, nhưng cũng không có nghĩa là Lăng Thi Thi sẽ không tức giận, nàng nghiêm mặt nói:

- Ngươi đừng có mơ!

Thanh niên áo đen cũng không giận, ánh mắt rơi xuống trên người Đằng Phi và Lăng Thiên Vũ, sau đó lại híp mắt nhìn thoáng qua Phúc bá và Tùng bá. Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, mấy người trẻ tuổi này có lại lịch thế nào, mà hai lão già kia thoạt nhìn đã biết không dễ trêu rồi.

Nghĩ, thanh niên áo đen lên tiếng nói: - Ta biết rồi, nàng và người kia là huynh muội, hai người nhìn khá giống nhau.

Nói xong, hắn đưa tay chỉ về phía Lăng Thiên Vũ, sau đó nói tiếp:

- Chẳng lẽ tên còn lại kia là người mà nàng thích? Nàng xem dáng người của hắn kìa, gầy yếu, không có nổi hai lạng thịt, một tát của lão tử có thể đánh bay hắn. Nàng xem tay hắn còn thắt hai cái nơ con bướm, quả thực chính là một tên ẻo lả a. Đi theo loại công tử bột chỉ biết mạnh miệng kia có gì tốt? Cô em, có phải chỉ cần ta đánh ngã hắn, nàng sẽ thích ta?

Đầu tiên Lăng Thi Thi hơi sửng sốt, nhưng lập tức nhìn thoáng qua nơ con bướm trên tay Đồng Phi, không nhịn được mà bật cười khanh khách, ngẩng đầu nói:

- Được chứ, nếu người đánh ngã được hắn thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại.

Người khác không rõ, nhưng Lăng Thi Thi thì rất tin tưởng vào Đằng Phi. Đấu Tôn a, ngay cả Đấu Tôn cũng bị Đăng Phi dùng nắm tay đánh chạy, tuy thanh niên trước mắt nhìn rất đô con, nhưng cũng không phải Đấu Tôn chứ? Mà cho dù hắn có là Đấu Tôn, không phải bên cạnh mình còn Phúc bá và Tùng bá sao? Chơi đủ xong, bất cứ lúc nào họ cũng có thể đi được.

Cho nên, trong lòng Lăng Thi Thi không có chút gánh nặng nào.

Đằng Phi thì lại dở khóc dở cười, không biết nên nói gì, thầm nghĩ ta cũng đâu trêu chọc ai? Liên quan gì đến ta? Tay ta thắt nơ con bướm thì lên quan quái gì đến ngươi a!

Lần trước Lăng Thiên Vũ không thấy Đằng Phi chiến đấu, vẫn có chút tiếc nuối. Hắn muốn thấy thực lực chân chính của Đằng Phi, cho nên để mặc cho muội muội nghịch ngợm, cũng không đứng ra ngăn cản.

Nhiệm vụ chủ yếu của Phúc bá và Tùng bá là bảo vệ sự an toàn của công tử và tiểu thư, chỉ cần Đằng Phi không gặp nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ không lên tiếng.

Đằng Phi nhìn thoáng qua nụ cười xấu xa của Lăng Thi Thi, lắc lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn đi lên phía trước, ngửa đầu nhìn thanh niên áo đen đang ngồi trên ngựa, thản nhiên nói:

- Dám đánh cược với ta không?

- Hắc, tiểu tử, ngươi muốn đánh cược với ta? Thanh niên áo đen cười tủm tỉm nhìn Đằng Phi, sau đó nói:

- Vừa rồi ta nghe người nói, người như ta ngươi đã giết vô số. Như vậy ta muốn nhìn tận mắt, xem ngươi có bản sự gì lớn không. Nói đi, muốn cược thế nào?

Đằng Phi cười cười, cực kỳ tùy ý nói: - Rất đơn giản, nếu ta thắng, người đi theo ta, làm người hầu của ta.

Thanh niên áo đen thoáng sửng sốt, lập tức ngửa mặt lên trời cười to:

- Ha ha ha ha, tiểu tử, đây là chuyện cười hài hước nhất mà ta nghe trong mười năm nay, ngươi có thể khoác lác hơn nữa được không?

- Thế nào, ngươi không dám?

Đằng Phi bình tĩnh nhìn thanh niên áo đen, thản nhiên nói.

- Hừ, lão tử không dám? Nếu lão tử không dám thì đã chẳng thể còn sống trở về từ chiến trường Vực ngoại. Tiểu tử, ta thừa nhận, ta có chút tức giận rồi, không ngờ ngươi lại dám muốn ta làm người hầu cho ngươi. Tốt lắm, không biết người có tốt số như vậy không.

Nói xong, thanh niên áo đen nhảy xuống từ trên lưng ngựa, hắn vỗ vỗ cổ con ngựa, để nó đi sang một bên. Thanh niên áo đen nhìn Đằng Phi, lạnh lùng nói:

- Nếu người thua, ta cũng chẳng cần người làm người hầu. Trước giờ loại lão tử ghét nhất là công tử bột, nếu người thua thì hãy quỳ xuống đất sủa ba tiếng như chó, sau đó nói Bạo Long đại nhân, ta sai rồi, ta không dám coi thường ngài nữa.

Đằng Phi cười nhạt một tiếng, nói: - Ta sẽ không thua.

- Mạnh miệng cũng vô dụng thôi, nắm đấm phải cứng mới có tác dụng!

Thanh niên áo đen cười lạnh nói, nhìn thoáng qua cánh tay bị băng bó chặt ních của Đằng Phi, thân thể hắn hơi rung lên, một cô sát khí chậm rãi phát ra ngoài thân thể.

Những người khác lùi lại phía sau, để phía giữa sân cho hai người. Nhìn cỗ sát khí này, trên mặt Phúc bá và Tùng bá đều lộ ra vài phần khiếp sợ, cả hai thầm nghĩ trong lòng: Chỉ sợ Đằng Phi sẽ rất khó đánh thắng thanh niên này.

Có thể thắng được tên Đấu Tôn kia là do đối phương khinh địch, hơn nữa không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, mà dường như chưa giết người bao giờ, trên người chỉ có khí thế cường giả chứ không có sát khí, chỉ suy sụp một chút mà đã đánh mất lòng tin, thua cũng là hợp tình hợp lý.

Mà thanh niên áo đen này thì hoàn toàn khác, không cần nói đến cảnh giới của hắn thế nào, chỉ nhìn sát khí kinh khủng của hắn là đủ biết. Sát khí đã gần như ngưng thực, mỗi luồng đều dùng máu tươi của người khác để ngưng kết thành. Người như vậy, trời sinh chính là chiến sĩ, một khi tiến vào trạng thái thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, đã không thể dùng cảnh giới để cân nhắc thực lực chân chính của hắn.

Sát khí trên người thanh niên áo đen dần hình thành một thứ như hộ thể cương khí, bao phủ trên thân thể hắn. Đột nhiên, một cỗ đấu khí hùng hồn bộc phát ra từ trên người thanh niên.

- Quỳ xuống cho ta!

Theo tiếng thét kinh thiên động địa như bạo long của thanh niên, cả người hắn hóa thành một đạo khói đen, nắm tay bao phủ một luồng sát khí, hung hăng đánh về phía ngực Đăng Phi.

Hắc Hổ Đào Tâm.

Đây là loại quyền pháp đơn giản nhất, bất cứ một quân nhân hay võ giả bình thường nào đều có thể sử dụng. Nhưng đến trong tay thanh niên áo đen này thì lại trở nên vô cùng uy mãnh, làm cho người ta có cảm giác như một ngọn núi lớn đang đè lên Đằng Phi.

Phốc!

Đằng Phi không né không tránh, vung tay phải lên hung hăng đánh một quyền lên nắm tay to như cái bát của thanh niên, một âm thanh nặng nề vang lên.

Trong không khí truyền đến một tiếng nổ giòn tan.

Bum!

Đồng thời, trên người Đằng Phi cũng lập tức bộc phát ra một cỗ sát khí trùng thiên, cô sát khí này làm cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ biến sắc.

Nhất là đám thuộc hạ của thanh niên áo đen, trong khoảnh khắc đó, dường như bọn họ đã trở lại những ngày chém giết trên chiến trường, bên tai lại vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, đao quang kiếm ảnh, thi thể đầy đất, tất cả dường như lại hiện ra trước mặt bọn họ.

Trong lòng Lăng Thi Thi cũng vô cùng khiếp sợ, lần trước nàng cảm thấy sát khí nồng đậm từ trên người Đằng Phi. Nhưng hôm nay, sát khí của hắn còn hơn hắn ngày đó.

Phúc bá và Tùng bá đều ngang trọng nhìn Đằng Phi, trong lòng cực kỳ rung

. Hai vị lão tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường đều vô cùng khó hiểu, tại sao một người chưa từng ra chiến trường như Đằng Phi lại có thể ngưng tụ ra sát khí cường đại như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi