CHIẾN THẦN BIẾN

Đừng nói là bọn họ, cho dù là Đấu Thánh, đối mặt với loại cấm địa Sinh Mệnh này, thì cũng không dám phớt lờ, Đằng Phi nhìn thoáng qua phía đông của vách đá 3 dựng đứng như ngọc Phỉ thúy này, nơi đó cũng là các dốc đứng, nhưng khi tới gần

tầng mây thì lại xuất hiện một vùng địa thế thoai thoải, phỏng chừng người mà Bạo Long nói kia khi trước chính là gặp phải ma thú vượn tuyết bậc tám tại chỗ kia.

Ma thú bậc tám a, ngẫm lại thì cũng đã thấy đau đầu rồi, Đằng Phi thầm nghĩ:

“Nếu thật sự gặp phải, cho dù có hai Đấu Tôn bậc tám, thì e rằng cũng chưa chắc đã là đối thủ của ma thú bậc tám này.”

Đương nhiên câu này thì Đằng Phi sẽ không nói ra, hắn đi theo mọi người, bước về phía đông.

Lúc này, trên trời cao đột nhiên có một mảng bóng đen ập xuống, đồng thời từ rất xa đã truyền đến một tiếng kêu to cực kỳ bén nhọn, tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy một con chim khổng lồ đang giang ra đôi cánh trên trăm thước, từ phía xa bay tới trên đỉnh đầu bọn họ, giống như một mảnh mây đen, che khuất ánh mặt trời, trong nháy mắt nó đã chui sâu vào trong sườn núi kia.

- Trời ạ, đây... đây là chim ư? So với con Lam Mục Kim Điều mà chúng ta gặp kia thì còn lớn hơn!

Lăng Thi Thi hoảng sợ kêu lên.

Phúc bá và Tùng bá cũng đều sắc mặt ngưng trọng, rốt cuộc đã không cách nào thoải mái nữa, trong ngọn núi to lớn này có quá nhiều sinh vật cường đại không biết tên, có thể nói là từng bước tràn ngập nguy cơ.

Bạo Long híp mắt, nhẹ nhàng nói: - Đây có thể là Dực Long Điều!

Đằng Phi cũng gật gật đầu:

- Hắn là đúng rồi, nghe nói Dực Long Điểu là loài chim lớn nhất trên đời, con lớn nhất thì có thể mở ra đôi cánh dài năm trăm thước...

Bạo Long nói:

- Lớn như vậy ư, thật ra ta cũng chưa từng nghe nói qua, tuy nhiên loại chim có sải cánh hơn một trăm thước này thì ta đã nghe nói vài lần rồi, không nghĩ tới tại Cổ Thần Thánh Sơn này thì vẫn có thứ này!

Lăng Thiên Vũ thở phào một cái, cắn răng nói: - Chúng ta lên núi!

Cho dù con đường phía trước là cửu tử nhất sinh, thì Lăng Thiên Vũ cũng sẽ không lùi bước, với hắn mà nói, hy vọng sống của mẫu thân đều ký thác trên ngọn núi lớn tràn ngập nguy cơ này, nơi này càng nguy hiểm, thì khả năng xuất hiện Bằng Liên ngàn năm lại càng lớn hơn.

Mọi người bắt đầu leo lên phía đông vách núi, lần này Phúc bá và Tùng bá đi phía trước, Đằng Phi theo sát phía sau, Bạo Long đi theo sau Đằng Phi, huynh muội họ Lăng đi cuối cùng.

Vốn Đằng Phi phải đi phía trước nhất, nhưng Phúc bá và Tùng bá đều không đồng ý.

Bởi vì thời gian gần đây mọi người đều tu luyện khinh thần công pháp, hơn nữa tiến cảnh đều khá lớn, cho nên khi leo lên vách núi dốc đứng này thì cũng đã cảm thấy dễ hơn rất nhiều.

Ngay cả Lăng Thi Thi cũng đều cảm thấy vách núi dựng đứng này cũng dễ leo lên hơn, quả thực chính là thân nhẹ như yến, tinh thần lực cũng dễ dàng đạt tới một loại cảnh giới rất cao, ngay cả linh thức cũng đều mạnh hơn rất nhiều lần so với trước kia.

Không đến nửa canh thời gian, đoàn người đã đi tới chỗ có địa thế dễ đi kia. Đăng Phi đánh giá mảnh đất bằng phẳng khoảng một dặm này, tại đây có các mảnh quái thạch lởm chởm, tuyết trắng bao phủ, dưới ánh mặt trời thì phản xạ ra hào quang chói mắt.

Trên vách đá dựng đứng như ngọc Phỉ thúy cách đó không xa ki thì cũng là một mảnh màu xanh biếc, khiến cho người ta không thể không cảm thán tài nghệ điều luyện của tự nhiên và sự cường đại của tạo hóa, không ngờ có thể sáng tạo ra một cho thần kỳ như thế.

Lúc này Đằng Phi đang trao đổi cùng Thanh Long lão tổ ở trong đầu.

- Thanh Long lão tổ, phương pháp mà người nói kia có dùng được không ạ? Đừng có mà đến lúc ta tản khí thế trong thân thể ra, thì ngược lại còn khơi dậy hung tính của đối phương, khiến nó lao thẳng tới đây, khi đó chẳng phải ta sẽ chịu chết hay sao?

- Thúi lắm, khí tức của lão tổ ta, thiên hạ này người nào mà không sợ? Năm đó... Quên đi, ngươi đã sợ chết như vậy, thì hiện tại ngươi cứ phát ra luồng khí thế này đi, chỉ cần cảm nhận được khí tức này, con vượn tuyết kia sẽ chủ động tránh lui.

- Thật sự? Sẽ không làm cho hung tính của nó bị kích phát lên chứ?

Đằng Phi vẫn cảm thấy Thanh Long lão tổ có chút không đáng tin, bởi vì cái 7 cách mà hắn nói quá mức tùy ý.

- Con bà nó, ngươi có tin hay không, chẳng lẽ lão tổ ta không đáng tin như vậy hay sao? Ngươi đừng quên, tên Đấu Tôn kia chết thì chết, cùng lắm thì lão tổ ta lại ngủ say mấy tháng, dùng Thánh binh giúp người chém còn khỉ con kia là được, người thấy thế nào?

- Móa nó, quả nhiên là không đáng tin!

Đằng Phi âm thầm oán hận một câu, nhưng không tiếp tục phản bác nữa, một khi Thanh Long lão tổ cam đoan một cách thành khẩn” như vậy rồi, thì cũng có nghĩa là khí thế cường giả cấp Vương mà hắn đã từng có kia đích thật là có thể chấn nhiếp được ma thú bậc tám. Về phần một cường giả cấp Vương rốt cuộc mạnh tới đâu, thì thực ra Đằng Phi đến cả một chút khái niệm cũng không có.

Đằng Phi chậm rãi đi về phía khu rừng đá kia, bước chân rất nhẹ và chậm rãi, chỉ để lại trên mặt tuyết các dấu chân cực kỳ mờ nhạt.

Tất cả đám người Phúc bá và Tùng bá đều ngừng thở, khẩn trương nhìn Đằng Phi, không biết hắn muốn làm gì.

- Đằng Phi, ngươi cẩn thận một chút...

Lăng Thi Thi còn chưa dứt lời, đã nghe thấy trong rừng đá lởm chởm phía trước phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, trong thanh âm kia tràn ngập vẻ uy hiếp.

Tuy nhiên Đằng Phi lại nghe ra, trong uy hiếp này còn mang theo vài phần sợ hãi, trong lòng Đằng Phi có vẻ yên tâm hơn rất nhiều, tiếp tục phát ra khí thế trên người, trong luồng sát khí kinh người kia còn trộn lẫn uy áp của Thanh Long lão tổ, những người phía sau thì chỉ có Phúc bá và Tùng bá là cảm nhận được một chút, không khỏi kinh ngạc nhìn Đằng Phi.

Tên thiếu niên này, càng hiểu biết hắn nhiều, thì càng cảm thấy hắn rất thần bí, cũng không biết tên sư phụ đã chết mà hắn đã nói kia rốt cuộc là kẻ nào, mà lại có thể dạy dỗ ra một đồ đệ cường đại đến vậy.

Gầm... gừ... gừ... gừ...

Sau khi Đằng Phi tới gần, trong rừng đá lại vang lên một tiếng kêu tràn ngập khẩn trương và uy hiếp, sau đó, một luồng sáng trắng xuất hiện trong khu rừng đá cách Đăng Phi không xa, tiếng kêu dần dần đi xa.

Lúc này Đằng Phi mới thở dài một hơi, sau lưng hắn đã hoàn toàn ướt đẫm, toàn thân quả thực như sắp sửa hư thoát. Bởi vì khi hắn phóng thích khí thế của Thanh Long lão tổ, thì bản thân cũng phải chịu đựng luồng khí thế này áp bách, vừa rồi giữa hắn và con vượn tuyết kia, trên thực tế chính là so đầu sức chịu đựng

Ai có thể kiên trì đến cuối cùng, thì đó chính là người thắng.

Con vượn tuyết kia lựa chọn tránh lui, chỉ số thông minh của ma thú bậc cao nói cho nó biết, tên thiếu niên có dáng người gầy yếu kia không phải là kẻ mà nó có thể trêu chọc được, trên người hắn có khí tức khiến cho linh hồn của nó cũng phải lâm vào run rẩy, dường như cường đại tới mức chỉ cần một ngón tay cũng có thể ép chết nó.

Cho nên, vượn tuyết mới vứt bỏ tôn nghiêm của ma thú bậc tám, không để ý hình tượng mà chạy trốn, có lẽ trong quan niệm của vượn tuyết, trốn tránh cường giả thì cũng không phải là chuyện mất mặt gì, so sánh với tôn nghiêm, thì sinh mệnh hiển nhiên là quan trọng hơn rồi.

Bên kia Phúc bá và Tùng bá cũng đều nhìn thấy một luồng sáng trắng hiện lên, nhưng cụ thể thế nào thì hai người căn bản không thấy được, không khỏi trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà lần này đi theo Đằng Phi, nếu không, chỉ bằng tốc độ xuất quỷ nhập thần của con vượn tuyết này, hai người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của nó.

Lăng Thi Thi vội vàng chạy tới cạnh Đằng Phi, kinh ngạc nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nói:

- Đằng Phi, ngươi rốt cuộc là làm thế nào được như vậy? Kia thật là là một con ma thú bậc tám hay sao?

Đăng Phi mệt mỏi cười, chậm rãi nói: - Có lẽ vậy, ta chỉ hù dọa nó một chút, nó đã bỏ chạy rồi.

- Hừ, ta mới không tin

Lăng Thi Thi bĩu môi, thấy Đằng Phi dường như đang rất suy yếu, lại có chút đau lòng, ôm lấy cánh tay Đồng Phi, sau đó hỏi:

- Chúng ta bây giờ đi đâu?

Đằng Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tòa núi lớn ẩn hiện trong mây kia, cười khổ nói:

- Còn có thể thế nào nữa? Tiếp tục đi lên phía trên!

Đêm đó, mấy người chọn một chỗ cản gió để nghỉ lại, ăn một vài thứ, gần như không trao đổi gì, đều tự mình đi ngủ.

Bởi vì một ngày này, bọn họ tổng cộng gặp phải ba con ma thú, mỗi một lần đều bị Đằng Phi thả ra khí thế của Thanh Long lão tổ mà sợ hãi chạy mất. Sau khi Đằng Phi lần thứ hai phát ra uy áp khổng lồ của Thanh Long lão tổ, thì toàn thân như đã hư thoát, dọc theo đường thì đều được Bạo Long công trên lưng.

Lần thứ ba gặp phải là một con Lam Mục Kim Điêu, loại ma thú này có rất nhiều trên Cổ Thần Thánh Sơn, Đằng Phi chỉ hơi thả ra một chút khí tức của Thanh Long lão tổ, thì con Lam Mục Kim Điều này đã vỗ cánh bay xa, làm ho mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.

Khi Đằng Phi lần thứ ba thả ra khí tức của Thanh Long lão tổ, Bạo Long là người được cảm nhận trực tiếp nhất, bởi vì Đằng Phi đang ở ngay trên lưng hắn, tên Bạo Long đã là Đại Đấu Sư đỉnh cấp này thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống ngay tại chỗ, hai gối mềm nhũn, trong nháy mắt đó, hắn cảm giác như trên lưng đang công một tòa núi lớn vậy.

Mặc dù chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng cũng khiến cho cả đời Bạo Long cũng khó quên được, hơn nữa luồng khí tức kinh khủng lại là do một thiếu niên mười mấy tuổi phát ra.

Đám người Phúc bá và Tùng bá thì cũng đều cảm nhận được rất rõ ràng, Lăng Thi Thi thì đã bị ngất đi, Lăng Thiên Vũ cũng không tốt được hơn là bao, cố nén nên mới không ngất đi. Phúc bá và Tùng bá đều đổ mồ hôi lạnh toàn thân, ánh mắt nhìn về phía Đằng Phi đều có chút thay đổi.

Hắn rốt cuộc làm như thế nào mà có thể phát ra loại khí tức khủng bố này vậy? Hai người Phúc bá và Tùng bá đều vô cùng hoảng sợ, loại khí tức này thì ngay cả hai Đấu Tôn bậc tám bọn họ cũng đều cảm thấy dường như có một tòa núi lớn đang ép xuống, trong lòng không kìm được sinh ra ý nghĩ không thể chống cự được đối phương.

Chỉ có trong lòng Đằng Phi là rõ ràng, hôm nay ba lần phát ra khí tức của Thanh Long lão tổ, hắn đã phải thừa nhận quá nhiều áp lực, nếu lại làm một lần nữa, cho dù với thể chất của Đằng Phi thì e rằng cũng sẽ nổ tung mà chết. Một đêm này, Thanh Long lão tổ cũng không để cho Đằng Phi tiến vào Hồn Vực, mà để cho hắn tu luyện khôi phục.

Đằng Phi khoanh chân ngồi trong lều, chậm rãi vận hành Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp, chăm sóc kinh mạch trong thân thể. Nếu không phải thân thể đã được hoàn toàn cải tạo, nếu không phải hiện tại một thân thực lực của hắn đã là không kém, thì ba lần phóng thích uy áp ngày hôm nay cũng đủ để làm cho Đằng Phi hoàn toàn bị phế bỏ rồi.

Làm cho thể lực bị hoàn toàn hao hết ba lần trong một ngày, tuy rằng phải thừa nhận nỗi đau đớn mà người thường không thể biết được, nhưng thu hoạch thì cũng không nhỏ.

Chân nguyên trong đan điền của hắn đã đạt tới trạng thái đỉnh phong của Chân Nguyên Võ Thánh cấp ba, đấu khí trong Đấu mạch cũng được tích lũy khá nhiều, lờ mờ đã có dấu hiệu muốn đả thông Đấu mạch thứ bảy.

Sau khi vận hành Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp một đại chu thiên,

Phi bỗng nhiên cảm thấy tại đan điền truyền đến một luồng cảm giác nóng rực, trong lòng lập tức vui vẻ, đây là dấu hiệu chân nguyên sắp đột phá!

Vội vàng ngưng thần tĩnh khí, tập trung chăm chú, bắt đầu không ngừng vận hành quy tắc chung của Bát Bộ Thiên Long Quyết. Về bản chất, tám bộ kinh văn của Bát Bộ Thiên Long Quyết chính là tám loại kỹ năng đặc thù, khi tu luyện đến

một trình độ nhất định, thì đều có thể đạt được các năng lực khó tin, hơn nữa năng lực này còn có thể tăng lên nữa.

Những quy tắc chung của Bát Bộ Thiên Long Quyết lại còn là công pháp tốt nhất để tu luyện chân khí, tuy rằng nó rất tối nghĩa khó hiểu, nhưng sau một thời gian dài tu luyện, Đằng Phi cũng đã dần dần bắt đầu hiểu được một chút rồi.

Lúc này vận hành công pháp, chân nguyên trong đan điền bắt đầu không ngừng đọng lại, thiên địa linh khí chung quanh cũng đều lao tới lều của Đăng Phi.

Phúc bá cùng Tùng bá đang ngồi điều tức, bỗng hai người nhìn nhau một cái, đều thấy từ trong mắt đối phương về khiếp sợ.

Thiếu niên này mang đến cho bọn họ rất nhiều rung động, lần sau mãnh liệt hơn lần trước, do đó, lúc này hai Đấu Tôn cường đại cũng đều có chút chết lặng rồi.

Cho dù là sáng mai, Đằng Phi tấn chức thành một gã Đấu Tôn, thì Phúc bá và Tùng bá e rằng cũng sẽ không có quá nhiều kinh ngạc nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi