CHIẾN THẦN BIẾN

Các dòng khí trên trời cao vô cùng mãnh liệt, gió mạnh thổi khiến cho quần áo của Đằng Phi bay phất phới, vách đá này gần như vuông góc với mặt đất, chỉ cần vô ý ngã xuống, khẳng định sẽ thành thịt nát. Cho dù Đằng Phi từ nhỏ đã leo lên vách núi đen phía tây Đằng Gia Trấn, thân thủ cũng khá linh hoạt, nhưng giờ khắc này hắn cũng không nhịn được có chút run sợ.

Nhưng hắn cũng không phải là kẻ dễ chịu thua, chỉ cần tính tình hắn có một chút yếu đuối thì hắn cũng không có khả năng đi tới ngày hôm nay được. Cho nên cũng không phải là Đằng Phi bị Thanh Long lão tổ kích tướng, mà là do chấp niệm trong lòng hắn đang quấy phá nên mới làm vậy.

Tuy Thanh Long lão tổ đã hủy diệt “Tử Lăng Thần Công” trong trí nhớ của Đằng Phi, nhưng cũng không thể xóa đi tưởng niệm của Đằng Phi đối với Lục Tử Lăng được, quyền trục ghi lại Tử Lăng Thần Công thực ra vẫn ở trên người Đăng Phi.

Vốn Đằng Phi còn muốn một lần nữa tu luyện Từ Lăng Thần Công, hắn vẫn rất hâm mộ thực lực của Lục Tử Lăng, chỉ là hắn lại có chút không dám nhìn tấm quyển trục này, cho dù chỉ nhớ tới thôi thì cũng đã cảm thấy vô cùng thương tâm rồi.

Cho nên, Đằng Phi cũng không tu luyện Từ Lăng Thần Công nữa, cũng không thu nó vào trong nhân trữ vật, mà lựa chọn đặt bên người, để cho bộ công pháp mà Lục Tử Lăng sửa riêng cho hắn này buộc chặt với sinh mệnh của hắn vào cùng một chỗ, đồng sinh cộng tử. Dường như chỉ có làm như vậy thì Đằng Phi mới cảm thấy Lục Tử Lăng vẫn còn sống, vẫn chưa đi xa.

Rầm...

Một khối nham thạch đã phong hoá bị Đằng Phi đạp một cước lên, các tảng đá xung quanh cũng cùng nhau sụp xuống, loạn thạch và bông tuyết bắn văng giữa không trung.

Hai chân Đồng Phi đạp vào khoảng không, chỉ có hai tay vẫn đang cầm chặt hai khối nham thạch ghồ lên. Nham thạch lạnh như băng, trên bề mặt vốn còn có tuyết, nhưng do bị Đằng Phi nắm chặt, nên tuyết đã hóa thành nước, dưới nhiệt độ cực thấp này, nước lại bắt đầu ngưng kết thành bằng.

Đám người Lăng Thi Thi cách rất xa, trái tim đều như thọt lên cổ, nhất là Lăng Thi Thi lại đã sợ tới mức mặt tái mét, hô lớn:

- Đằng Phi, ngươi đang làm gì vậy? Đừng leo lên nữa, mau xuống dưới đi!

Đáng tiếc thanh âm của nàng căn bản không truyền đến trong tại Đăng Phi được, cho dù nghe thấy, thì Đằng Phi cũng sẽ không làm theo. Hắn còn chưa đạt được mục tiêu, làm sao có thể bỏ cuộc được?

Phúc bá và Tùng bá nhìn nhau một cái, lại nhìn thoáng qua Cổ Thần Thánh Sơn dựng đứng kia, trong lòng đều hoài nghi:

“Chẳng lẽ Bằng Liên ngàn năm sẽ mọc tại ngọn núi cao nhất của Cổ Thần Thánh Sơn ư? Tuy nhiên thật là quá mức mạo hiểm a! Đã nhiều năm như vậy trôi qua, làm gì có ai dám bước lên chỗ cao nhất của Cổ Thần Thánh Sơn a!”

Bạo Long thì lại híp mắt, hơi do dự một chút, liền kiên định bước lên, cũng đi về phía vách đá dựng đứng kia.

Có lẽ trong mắt người khác, quyết định của Bạo Long có chút hồ đồ. Bởi vì đánh cuộc bị thua, khiến cho phải nhận một người làm chủ nhân, đổi thành người khác, cho dù không quỵt nợ thì ít nhất cũng sẽ không qua loa như thế.

Nhưng mà Bạo Long thì lại khác, bản thân hắn không phải là một kẻ thích an phận thủ thường, nếu không thì hắn cũng sẽ không chạy tới Vực ngoại chiến trường. Bản thân lại còn tin tưởng rằng thực lực là tối cao, ở trên chiến trường, ai có nắm đấm cứng hơn, thì chính là lão đại, đồng thời, những người còn sống sót như bọn họ này thì đều cực kỳ coi trọng lời nói của mình.

Hoặc là không nói, mà đã nói thì sẽ làm được!

Lão tử là ai? Lão tử gọi là Bạo Long, là người chưa bao giờ thất tín!

Cho nên, từ ngay khi bắt đầu, Bạo Long vốn cũng chưa từng hối hận vì quyết định của mình. Ở tại một tòa cổ thành nửa chết nửa sống, làm Thành chủ ngồi ăn chờ chết thì căn bản không phải là cuộc sống mà Bạo Long muốn có, chỉ có cầm đạo cầm kiếm, đi lại giang hồ thì mới là điều hắn thích nhất.

Lăng Thiên Vũ cùng Lăng Thi Thi và Phúc bá, Tùng bá tập hợp lại, nhìn thân hình Đằng Phi gần như sắp biến mất trong tầm mắt, cùng với Bạo Long vừa mới bắt đầu đi về phía trước, trên mặt đều hiện lên vẻ nghi hoặc.

Lăng Thiên Vũ trầm giọng nói: - Chẳng lẽ bọn họ cho rằng còn phải lên cao hơn thì mới có Bằng Liên hay sao?

Lăng Thi Thi gật gật đầu: - Có lẽ Đăng Phi cho là như vậy, ta cũng muốn đi!

- Không được! - Lăng Thiên Vũ và Phúc bá, Tùng bá đồng thanh nói, Lăng Thiên Vũ nghiêm túc nói:

- Vách đá này là dựng đứng, người tuyệt đối không thể trèo lên được, rất nguy ô hiểm, người và Tùng bá ở chỗ này đi, tiếp tục tìm kiếm tại khu vực bằng phẳng

này, ta và Phúc bá... Chúng ta đi lên!

Lăng Thi Thi trầm mặc một hồi, đổi thành lúc bình thường, thì khẳng định là nàng sẽ phản đối, tuy nhiên hiện tại nàng cũng biết không phải là lúc làm loạn, tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo ca ca bố trí.

- Ca, chú ý an toàn. Lăng Thị Thị trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói.

Lăng Thiên Vũ mỉm cười nhìn thoáng qua, hơi gật gật đầu, không nói thêm nữa, cùng Phúc bá đi dọc theo vách núi đen, leo lên phía trên.

Lăng Thi Thi nhìn theo bóng dáng của mọi người, khẽ cắn răng, vẻ mặt có chút phức tạp, có lo lắng, cũng có chờ đợi, hy vọng bọn họ có thể tìm được Bằng Liên ngàn năm, nhưng lại hy vọng tất cả mọi người đều có thể bình an trở về.

Lúc này Đằng Phi cũng không biết những người khác đi theo tới đây, trong lòng hắn chỉ còn lại một tín niệm, đó chính là nhất định phải đi đến đỉnh núi.

Quyết không bỏ cuộc!

Ông...

Một tiếng xé gió trầm đục vang lên, một khối cự thạch đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đập về phía Đằng Phi.

Khối cự thạch này có đường kính hơn mười thước, vô cùng lớn, trong nháy mắt đã đập tới đỉnh đầu Đằng Phi. Đằng Phi hét to một tiếng, thân thể lao về một phía, một bàn tay bắt lấy một khối nham thạch nhô lên, tay kia thì vận sức lực toàn thân, hung hăng đập về phía khối cự thạch.

Ầm...

Lực lượng hùng hồn đánh lên trên cự thạch, phát ra một tiếng nổ lớn, cự thạch trực tiếp bị đánh bay, dán thân thể Đằng Phi mà lao qua, rơi xuống phía dưới.

Đằng Phi chưa kịp vui mừng, thì lại nghe thấy bên trên truyền đến một tiếng xé gió nữa, lại có thêm một khối cự thạch như vậy đang lao xuống.

- Con bà nó...

Đằng Phi thấp giọng mắng một câu, lúc này, nếu hắn không biết rằng trên đó có kẻ tập kích thì chính là kẻ ngu ngốc rồi. Không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức vận chuyển Già Lâu La Tâm Kinh, liên tục né tránh trên vách đá dựng đứng này.

Chỉ là trong hoàn cảnh này, hắn cũng phải vô cùng chật vật, hiện tại Đằng Phi vẫn chưa biết kẻ đang ném đá xuống là ai.

Vù...

Lại có thêm một khối cự thạch bị ném tới, Đằng Phi gầm lên một tiếng giận dữ, tránh thoát khối cự thạch này, nhưng đồng thời, hai tay và hai chân của hắn đã không có chỗ bám nữa, hơn nữa bên cạnh cũng không có một khối nham thạch nào cho hắn nắm lấy.

Chung quanh đều là vách đá trơn nhẵn, nếu rơi xuống, chắc chắn hắn sẽ phải chết!

Thời khắc mấu chốt, Đằng Phi lấy từ trong chiếc nhẫn lấy ra một thanh thượng phẩm trường đao, sau khi thân thể rơi xuống được khoảng hai mươi thước thì mới kịp đâm vào vách đá.

Sau một loạt tiếng kêu chói tai, thân thể Đằng Phi cuối cùng cũng dừng lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này, hắn bỗng nghe thấy bên trên truyền đến một loạt tiếng cười điếc tai.

- Khà khà khà... Khà khà khà khà... Cạc cạc...

Thanh âm kia giống như của một đứa bé thích đùa dai, nhưng trên Cổ Thần Thánh Sơn này làm sao có trẻ con được?

Nhìn về phía nguồn gốc của thanh âm này, hắn thấy một con khỉ nhỏ màu vàng đang ở trên đầu hắn khoảng bảy, tám mươi thước, cặp mắt lóe ra tinh quang, đang vui vẻ nhìn về phía Đằng Phi, vung vung móng vuốt, có vẻ vô cùng hưng phấn.

- Khà khà khà khà... Cạc cạc cạc cạc... Dường như nó đang cười nhạo Đăng Phi.

Trong lòng Đằng Phi vô cùng kinh hãi, thầm nghĩ mấy khối cự thạch đường kính hơn mười thước kia là do tên này ném xuống ư?

Không trách Đằng Phi nghi hoặc, thật sự là con khỉ này quá nhỏ, cao không tới nửa thước, thân hình gầy yếu, bộ lông màu vàng lại khá lấp lánh, nó ở trên vách đá

dựng đứng này giống như đứng trên đất bằng, nhảy trái nhảy phải, khoảng cách ô tới Đằng Phi càng ngày càng gân.

- Không tốt, con khỉ này muốn giết ngươi! Thanh Long lão tổ trong thân thể Đằng Phi đột nhiên phát ra một tiếng rống giận trầm thấp, một luồng uy áp kinh khủng từ trong thân thể Đằng Phi phát ra.

Con khỉ màu vàng này lập tức cả kinh, phát ra tiếng thét chói tai, hóa thành một tia chớp màu vàng, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của Đằng Phi.

Lúc này thì Thanh Long lão tổ mới thở phào một cái, mắng:

- Ta @#$%^&... Thật sự là rồng mắc cạn đây mà, chưa từng nghĩ tới có một ngày Thanh Long lão tổ vĩ đại là ta lại bị một con Hoàng Kim Hầu Tử tới khi dễ thế này!

- Hoàng Kim Hầu Tử? Đây là Hoàng Kim Hầu Tử ư?

Đằng Phi rất quen thuộc đối với ma thú trên đại lục, lập tức hít vào một hơi khí lạnh, vừa rồi hắn còn muốn hỏi Thanh Long lão tổ, không nghĩ tới chưa đợi hắn hỏi, thì Thanh Long lão tổ đã đưa ra đáp án rồi.

Ma thú bậc chín, Hoàng Kim Hầu Tử!

Hoàng Kim Hầu Tử có huyết mạch hoàng kim khiến cho người ta phải hâm mộ, từ nhỏ đã là vương giả trong các loại ma thú, đừng nhìn nói có vẻ thấp bé, nhưng lại có thần lực trời sinh, động tác nhanh như thiểm điện, tính tình táo bạo dế nổi giận, bất kỳ là người hay ma thú, nếu gặp phải Hoàng Kim Hầu Tử, thì hơn phân nửa đều không có kết cục gì tốt đẹp cả.

Vừa rồi nếu không phải Thanh Long lão tổ kịp thời phóng ra tinh thần uy áp, e rằng trên đầu Đằng Phi đã có thêm một lỗ thủng đầm đìa máu tươi rồi.

Căn cứ vào Đại Lục Ma Thú Chí ghi lại, thì Hoàng Kim Hầu Tử rất thích ăn óc của người hoặc ma thú, là một loại ma thú cực kỳ hung tàn.

Thanh Long lão tổ hùng hổ mắng chửi trong đầu Đằng Phi, bởi vì vừa rồi cũng không phải là Đằng Phi phóng ra uy áp, mà là năng lượng do hắn cực kỳ gian khổng mới tích lũy được, nhưng một lần này đã tiêu hao hơn một nửa, lại không biết phải mất bao nhiêu lâu thì mới có thể tích lũy được.

- Con khỉ nhỏ kia, lão tổ ta nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi chờ khi lão tổ ta khôi phục thực lực năm đó, nhất định sẽ nuốt sống người!

Đằng Phi nghe Thanh Long lão tổ mắng chửi, trực tiếp hỏi: - Đây có phải là thủ hộ thú của Bằng Liên ngàn năm không? Đằng Phi ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ: “Ngàn vạn lần không phải là nó đi, nếu là nó thật, đừng nói tới Bằng Liên ngàn năm, chỉ cần có thể giữ được cái mạng này thì đã là kết quả tốt nhất rồi.”

- Không. Thanh Long lão tổ dứt khoát đưa ra đáp án, sau đó nói:

- Ngọn núi này thật là tà môn, cho dù năm đó lão tổ ta còn toàn thịnh, thì cũng chưa từng đi tới nơi này, ta nghe nói, trong ngọn núi này cất dấu một thiên đại bí mật, dường như có thượng cổ thần tích, tuy nhiên lão tổ ta hơn phân nửa là không tin loại tin tức này, trên đại lục thì loại truyền thuyết kiểu này có vô số kể.

- Cạc cạc! Hoàng Kim Hầu Tử vẫn chưa đi xa, nó ngồi xổm trên một tảng đá cách Đằng Phi vài trăm thước, nhe răng trợn mắt thị uy về phía Đằng Phi, tuy nhiên trong mắt lại mang theo vài phần sợ hãi.

Vừa rồi trong nháy mắt kia, cấp Vương uy áp phát ra từ trên người Đằng Phi thực sự khiến cho con ma thú bậc chín này cảm thấy rất sợ hãi.

Tuy nhiên dường như nó cũng không cam lòng rời đi như vậy, không ngừng ngồi tại đó để uy hiếp Đăng Phi, thấy Đằng Phi nhìn phía nó, Hoàng Kim Hầu Tử liền bẻ xuống một tảng đá to bằng cái bái từ trên khối đá bên cạnh, hung hăng ném về phía Đằng Phi.

Ông...

Trong không khí phát ra một tiếng xé gió khiến cho lòng người kinh hãi, tảng đá này có tốc độ nhanh đến mức tận cùng, Đằng Phi khẽ nghiêng đầu, tảng đá này dán sát vào da đầu của Đằng Phi mà bay qua, đánh vào vách đá cách Đằng Phi không xa, “phịch” một tiếng, không ngờ nó cắm sâu vào trong vách đá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi