CHIẾN THẦN BIẾN

- Phụ thân!

- Tộc trưởng đại nhân!

- Lão tộc trưởng!

- Người đầu mau tới, đi gọi y sư. Nhanh đi gọi y sư!

Nhất thời toàn bộ từ đường Phạm gia rối loạn. Lão tộc trưởng vậy mà cứ như thế uống thuốc độc tự sát, quả thật ra ngoài dự đoán của mọi người. Cho dù những người trong từ đường này đều là tộc nhân cao tầng của Phạm gia, đều là tinh anh của gia tộc nhưng giờ này khắc này cũng đều luống cuống tay chân.

Phạm Vũ Phi quỳ gối trước mặt phụ thân, nhìn phụ thân khí tức đã mất hết, rơi lệ đầy mặt lẩm bẩm:
- Phụ thân, ngài đây là làm sao vậy? Hà tất phải thế! Một đứa con cháu gia tộc nhỏ, cho dù có mạnh mấy đi nữa, hắn lại có gan dám tới làm khó Phạm gia ta…

Cộc Cộc Cộc Cộc…

Lúc chạng vạng, một trang tiếng vó ngựa vang lên, bốn con ngựa như gió xoáy xông vào Phạm Gia Trấn. Sau khi nghe được phương hướng trang viên Phạm gia, đám người Đằng Phi trực tiếp chạy tới.

Tổ trạch Phạm gia đã có lịch sử mấy trăm năm. Nơi này là nơi khởi nguồn của Phạm gia, tổ tiên Phạm gia sau khi quật khởi liền xây dựng một khu đại trạch ở nơi này.

Cửa lớn thoạt nhìn cổ kính, gạch trên tưởng viện rêu loang lổ, trong trang viên phòng ốc liên thành mảng, mang đến cho người ta một loại cảm giác khí thế cổ xưa.

Bốn người Đằng Phi xoay người xuống ngựa, lúc này đều đã hết sức mệt mỏi.
Từ Tây Thùy trở về gần như chưa từng nghỉ ngơi. Sau khi tiêu diệt Thác Bạt gia lại ngựa không ngừng vó xông vào Thanh Bình Phủ, một phen chém giết, tiêu diệt Vương gia, đánh tan tác liên quân võ giả bảy nhà khác. Ngay sau đó lại bắt đầu chạy vội, rốt cục vào lúc chạng vạng tới Phạm Gia Trấn.

Giờ phút này nhìn trong viện cổ xưa của Phạm gia, mấy người phong trần mệt mỏi đều ngây người.

Khi bọn họ tiến vào Phạm Gia Trấn, trong toàn bộ Phạm Gia Trấn liền cảm giác được bầu không khí có chút không đúng. Trên mặt mọi người dường như đều mang theo vẻ đau thương, hơn nữa ở chỗ vắng đều nghị luận.

Giờ phút này tới cửa trong viện Phạm gia, lại nhìn thấy đèn lồng đã sáng treo cạnh cửa đều đổi thành màu trắng.

Mấy tên thủ vệ canh ở cửa, trên người đều mặc áo tang, vầng mắt sưng đỏ.

- Có người chết?
Bạo Long híp mắt, lẩm bẩm.

Mấy người trông cửa kia khi nhìn thấy rằng Phi, tất cả đều hơi ngẩn ra, lập tức ánh mắt nhìn Đằng Phi trở nên phức tạp. Trong đó một người đi lên, thi lễ sau đó hỏi:
- Xin hỏi người tới có phải Đằng Phi thiếu gia của Đằng Gia Trấn?
Đằng Phi hơi sửng sốt, lập tức gật đầu:
- Là ta!

Người kia không kìm nổi trên dưới đánh giá Đằng Phi vài lần, sau đó cúi đầu nói:
- Gia chủ đã dặn, nếu Đằng Phi thiếu gia tới, xin mời tiến vào. Lão tộc trưởng trong gia tộc vừa mất, gia chủ trên người có việc hiếu, không thể tự mình đi ra nghênh đón, vạn mong Đằng Phi thiếu gia thứ lỗi.

Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt hướng về Đằng Phi. Hai người đều có chút mê mang, xem ra Pham gia này dường như sớm biết chủ nhân sẽ tới? Lão tộc trưởng Phạm gia này là chết thật hay là nhận được tin tức giả chết?

Bạo Long híp mắt, khẽ nói với Đằng Phi:
- Chủ nhân, có mờ ám.

Đằng Phi hơi hơi gật đầu, hắn cũng có chút bị làm cho mơ hồ. Hắn là tới tìm cừu, không phải làm khách. Chẳng lẽ người của Phạm gia này không biết, mình cùng bọn họ có thù sao?

Tuy nhiên nếu đã tới cho dù Phạm gia ở âm mưu quỷ kế Đằng Phi cũng không để trong lòng. Bằng vào năng lực cảm giác cường đại, nếu đối phương mai phục, như vậy trực tiếp giết vào trong là được.

Đằng Phi lập tức gật gật đầu với người trông cửa, nói:
- Đi trước dẫn đường đi.

Dọc theo đường đi, Đằng Phi và Bạo Long đều không cảm giác đối phương có mai phục gì. Trong toàn bộ trang viên, từ trên xuống dưới, gần như tất cả mọi người gặp được đều là vẻ đau thương, mặc quần áo màu trắng, biểu tình nghiêm túc, vội vàng.

Đằng Phi thầm nghĩ trong lòng: Xem ra, lão tộc trưởng của Phạm gia này là chết thật. Nhưng vấn đề là, sao lại khéo như vậy?

Linh đường thiết lập ở trên một quảng trường giữa trang viên. Từ rất xa Đằng Phi liền nhìn thấy nơi đó dựng linh bằng, rất nhiều người đều đang bận rộn, gần như không có tiếng ồn ào truyền ra. Mọi người đều sắc mặt trang nghiêm, ngâu nhiên truyền đến vài tiếng khóc nhỏ nức nở.

Trước linh đường quỳ một đám lớn con cháu Phạm gia mặc áo trắng khăn tang, càng đến gần càng có thể nghe thấy từng hồi tiếng khóc nức nở.

Từ rất xa, một người trung niên thân hình cao lớn đi nhanh tới. Nhìn thấy Đằng Phi, sắc mặt người trung niên này vô cùng phức tạp. Có kinh ngạc, có phân nỗ, càng nhiều là một loại bất đắc dĩ.

- Người tới có phải Đằng Phi?
Người trung niên chậm rãi lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.

Đằng Phi gật gật đầu, nhìn người trung niên này, thản nhiên nói:
- Có thể cho ta một lời giải thích hay không?

- To gan! Ngươi bức tử lão tộc trưởng chúng ta...
Bên cạnh một người trẻ tuổi khoảng 20, chít khăn tang đỏ mặt đứng lên, vừa hướng về Đằng Phi rống lớn liền bị người bên cạnh bịt miệng kéo ra ngoài.

Người trung niên lộ ra một tia cười khổ, nhìn Đằng Phi nói:
- Nơi đây không phải chỗ nói chuyện. Chúng ta đổi chỗ khác, ta giải thích cho ngươi. Được không?

Đằng Phi nhìn những tộc nhân Phạm gia quỳ trên mặt đất kia, tuy rằng không nói nhưng lại đều dùng ánh mắt thù địch nhìn mình, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng lửa giận:
- Phạm gia các ngươi năm đó lâm trận phản bội, đối với Đằng gia bỏ đá xuống giếng, bức tử sự phụ ta. Hôm nay lão tộc trưởng các người chết, lại không phải ta giết, các ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Các ngươi có ý gì?
Đằng Phi sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp cự tuyệt nói:
- Gia chủ Pham gia đúng không? Chuyện gì không thể nói. Đằng Phi ta làm việc quang minh lỗi lạc, chưa từng lén lút làm chuyện xấu. Có lời nói, ngươi cứ nói ở nơi này. Có cậu ta phải nói trước. Năm đó Pham gia người cùng Đằng gia ta vốn là bạn cũ, lại lâm trận phản chiến, làm việc bỏ đá xuống giếng, lại bức tử sự phụ ta. Đằng Phi ta hôm nay tới đây, là trả thù mà không phải tới làm khách.

Người trung niên Phạm Vũ Phi hung hăng trừng mắt nhìn một đám tộc nhân Phạm gia quỳ trên mặt đất giận dữ nhìn Đằng Phi, thấp giọng quát:
- Lão tộc trưởng lấy cái chết tạ tội, các ngươi còn muốn gây rồi sao?

Lời này vừa nói ra, đám người quỳ trên mặt đất kia không khỏi sắc mặt đau thương, nhưng tất cả đều quay đầu đi, không trừng mắt nhìn Đằng Phi nữa.

Phạm Vũ Phi hơi hơi lắc đầu, thầm nghĩ: Phụ thân đại nhân nói quả nhiên không sai. Đằng Phi này thật sự dám tới cửa trả thù, hơn nữa trước mặt tất cả con cháu Pham gia liền dám nói ra lời này. Nếu phụ thân đại nhân không làm ra loại hành động này, Phạm gia hiện tại chỉ sợ cũng…

Trong lòng nghĩ, thân thể Phạm Vũ Phi hơi phát run.

Bất cứ người nào nghĩ tới gia tộc bị người giết máu chảy thành sống chỉ sợ đều sẽ cảm thấy sợ hãi.

- Gia chủ Phạm gia, ta chờ ý kiến của ngươi đây!
Đằng Phi trầm giọng nhắc nhở một câu.

Nói lời thật, hắn rất không thích, phi thường không thích. Lửa giận đè nén ba năm, hôm nay vừa giải phóng ra, căn bản là thế không thể đỡ. Bất kể diệt Thác Bạt gia hay là Vương gia, Đằng Phi đều không do dự gì.

Trên đường tới Phạm gia, Đằng Phi cũng đồng dạng nghẹn một ngọn lửa: Thiết Giáp Trọng Nỏ Quân... Cái tên thật uy phong. Năm đó chính là 300 Thiết Trọng Nỏ Quân của ba nhà Phạm Trương Lật, đồng loạt bắn chết sự phụ. Tuy rằng sự phụ cùng bọn họ đồng quy vu tận, 300 tên Thiết Giáp Trọng Nỏ Quân kia cũng tan thành mây khói những hận ý của Đằng Phi đối với ba nhà Phạm Trương Lật lại căn bản chưa từng giảm bớt nửa điểm.

Nhưng không nghĩ tới, đi tới Phạm gia này, người ta đang làm việc tang, còn khách khách khí khí mời hắn vào, còn nói muốn cho hắn một lời giải thích. Điều này làm cho Đăng Phi muốn phát tác lại không có biện pháp trực tiếp phát tác, chỉ có thể lạnh lùng nhìn người trung niên thần sắc đau thương trước mắt, thầm nghĩ: nếu là hắn dám lừa dối cho qua, cũng tuyệt đối không buông tha bọn họ.

Đừng tưởng rằng các ngươi chết một lão tộc trưởng là ta có thể tha thứ cho các ngươi.

Cho dù người của những gia tộc này đều chết sạch, Đằng Phi cũng sẽ không nháy mắt một cái. Bởi vì chỉ có dùng máu tươi những người này mới có thể báo thù rửa hận cho sự phụ.

- Đây là di thư gia phụ để lại, chờ người xem qua liền biết.
Phạm Vũ Phi đem một phong thư giao tới trên tay Đằng Phi, thái độ của Đảng Phi cũng khiến vị gia chủ Phạm gia này cảm thấy phần nộ. Nếu không phải phụ thân trước khi chết dặn dò nhiều lần, chỉ sợ Phạm Vũ Phi này đã sớm phát tác.

Chẳng qua là một thằng nhóc, dựa vào cái gì giương oai trên địa bàn Phạm gia ta?

Chỉ là cái chết của phụ thân khiến Phạm Vũ Phi rất thanh tỉnh ý thức được, thằng nhóc hơi sữa Đằng gia này tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Bằng không, hắn sao có thể bức tử phụ thân? Nói ra quả thật là một truyện cười.

Sự diệt vong của Thác Bạt gia và Vương gia cùng thời khắc nhắc nhở vị gia chủ Phạm gia Phạm Vũ Phi này, thiếu niên trước mắt thật sự là không thể lấy người thường để đánh giá.

Đằng Phi tiếp lấy thư, nhanh chóng xem xong, lập tức đem thư trả lại cho Phạm Vũ Phi, trên mặt lộ ra một tia kính nể, hơi lắc đầu thở dài nói:
- Phụ thân người ngược lại là một người rõ ràng, chỉ tiếc quyết định năm đó, làm quá mức hồ đồ.

Trong thư Phạm Trường Thanh đem tất cả trách nhiệm kéo lên người mình, nói rõ quyết định năm đó là hắn đưa ra. Hiện tại cảm thấy thật có lỗi với lão hữu Đằng Văn Hiên, có lỗi với Đằng gia, có lỗi với sự phụ của Đằng Phi. Dùng cái chết để trả hết thảy, đồng thời đưa Đằng Phi mười vạn lượng hoàng kim để bồi thường.

Từ nay về sau, Phạm gia và Đằng gia không còn thù hận gì.

Không thể không nói, vị quý tộc lâu đời Phạm Trường Thanh này – tộc trưởng Phạm gia thật đúng là một người rất quyết đoán. Có thể làm ra loại quyết định này, thật sự không phải tầm thường.

Nhưng Đằng Phi lại không muốn cứ như vậy cho qua. Mười vạn lượng hoàng kim... rất nhiều sao? Việc buôn bán của Đằng gia ở Tây Thùy, ba tháng là kiếm được bằng ấy.

Bằng không, vì sao Đằng gia bị tám đại gia tộc điên cuồng chèn ép suốt ba năm, gần như đình chỉ tất cả việc buôn bán ở Hoàng triều Chân Võ, gia tộc còn sừng sững không ngã?

Híp mắt, Đằng Phi nhìn vị gia chủ Phạm gia một cái thật sâu, sau đó nói:
- Lệnh tôn dùng cái chết để đền ân oán năm xưa, khiến người bội phục. Tuy nhiên, như vậy còn chưa đủ!

Lời này của Đằng Phi vừa ra, sắc mặt Phạm Vũ Phi lập tức thay đổi, những tộc nhân Phạm gia đang quỳ trên toàn bộ quảng trường kia cũng đều nổi giận.

- Ngươi cho ngươi là ai? Còn chưa đủ? Ngươi còn muốn làm gì?
Một người trẻ tuổi tính tình xung động đứng lên, chỉ vào Đằng Phi mắng to:
- Ngươi đã bức tử tổ phụ ta. Đằng Phi, ngươi không nên quá đáng!

- Quá đáng?
Đằng Phi cười ha hả:
- Tổ phụ người chết quả thật khiến ta tiêu tan một phần sát tâm, ta muốn làm gì? Ha ha, có thể nói rõ cho các ngươi, ta vốn nghĩ chính là... giết sạch cả nhà cái gọi là quý tộc các ngươi!

Lời nói của Đằng Phi, lạnh băng khiếp người, sát khí vô hạn, kinh sợ những tộc nhân Phạm gia trên quảng trường. Đường trường tất cả đều ngây ra, không thể tin nổi nhìn Đằng Phi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi