CHIẾN THẦN BIẾN

- Ngươi... ngươi nói gì?
Phạm Vũ Phi tức giận mặt đỏ tại hồng. Nếu không phải trong lòng hắn ghi nhớ di ngôn của phụ thân, chỉ sợ lúc này đã không khống chế được sai người vây giết Đằng Phi. Nếu có thể, hắn thật sự muốn một chương tát chết thiếu niên nói khoác không biết ngượng mồm này.

- Ta nói, chẳng lẽ các ngươi không nghe rõ? Một gia tộc lớn như vậy, người nhiều như vậy lại không một ai nghe rõ sao?
Đằng Phi lạnh lùng cười, chỉ vào một người trẻ tuổi trừng mắt với mình:
- Ngươi nói cho gia chủ các ngươi, vừa rồi ta nói gì?

- Đằng Phi, ngươi đừng quá đáng!

- Quả thật là được đằng chân lân đằng đầu. Lão tộc trưởng đã vì chuyện này tự sát, người còn muốn như thế nào?

- Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất. Đằng Phi, làm ngươi không nên quá đáng như thế!

Một đám con cháu Phạm gia quả thật là giận không thể át, đều chỉ trích Đằng Phi.

Gia chủ Phạm Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Đằng Phi, lạnh lùng nói:
- Đằng Phi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?

- Rất đơn giản, ta không tin lời phụ thân người nói. Bất kể thế nào, hắn năm đó cùng gia gia ta coi như là bạn cù, nếu không có người xui khiến hắn tuyệt đối không thể làm ra loại quyết định này.
Đằng Phi thản nhiên nói.

Lời này ngược lại là thật. Đằng Văn Hiên năm xưa cùng Phạm Trường Thanh, lão tộc trưởng Lật gia Lật Song Toàn, lão tộc trưởng Trương gia Trương Võ Quốc quan hệ đều rất không tồi, cũng có giao tình mấy chục năm. Lần đầu tiên Thác Bạt gia và Vương gia liên hợp Đằng đại gia Đằng Vân Trang tấn công Đằng gia, ba nhà này còn phải người trợ giúp Đằng gia.

Nếu không có người xúi giục, cho dù nhìn thấy tiêu diệt Đằng gia sẽ có lợi ích kinh người, lão tộc trưởng của ba nhà này cũng sẽ niệm tình cảm nhiều năm không đến mức ác độc như vậy, làm ra loại chuyện bỏ đá xuống giếng này.

- Đem người năm đó thăm dự chuyện này giao ra đây, ta bỏ qua già trẻ Phạm gia các ngươi.
Giọng điệu Đằng Phi dần dần biến lạnh, nhìn thoáng qua linh đường Phạm lão tộc trưởng, lạnh lùng nói:
- Đám con hiền cháu thảo các ngươi cũng đừng làm uổng phí nỗi khổ tâm của lão tộc trưởng.

- Đằng Phi, ngươi quá độc ác!
Một tên con cháu Phạm gia đứng lên, lệ rơi đầy mặt nói.

- Ác?
Đằng Phi thản nhiên nói:
- Ta vốn không phải người tốt, ngàn vạn đừng coi ta thành hạng người lương thiện. Năm đó nếu không phải ba nhà quý tộc các ngươi, sự phụ ta sẽ không chết thảm. Đám rác rưởi các ngươi, giết tất cả các ngươi chôn cùng cho sự phụ ta đều ngại không đủ.

- Sư phụ người cướp đoạt tài vật, công pháp đấu kỹ tám đại gia tộc, vốn chính là kẻ trộm, tội không thể tha, chết không hết tội.
Một tộc nhân trung niên của Phạm gia đứng lên, cả giận nói với Đằng Phi.

Ánh mắt Đằng Phi phát lạnh. Bạo Long ở bên cạnh thân hình nhoáng lên, đột nhiên xông tới, nhấc tay một chưởng tát cho người trung niên này xoay vài vòng té trên mặt đất, phun ra một búng máu mang theo một búng răng.

- Ai còn dám nói bừa sự phụ ta, đi chết cho ta!
Đằng Phi lạnh lùng nói:
- Tám đại gia tộc táng tận lương tâm, ngầm làm vô số chuyện ác có thể xét nhà diệt tộc, các ngươi không nhắc tới ngược lại chỉ trích sự phụ ta không phải. Rất hiển nhiên, các ngươi cũng không phải hạng lương thiện, Đằng Phi ta cũng không tự xưng là người tốt. Chúng ta tám lạng nửa cân, ai cũng đừng nói ai. Hôm nay ta tới đây chính là muốn báo thù, ai không phục, ai cảm thấy thực lực mạnh hơn ta thì đứng ra. Ta cũng không quan tâm hai tay này của ta lại dính thêm một ít máu.

Lời này của Đằng Phi nói máu tươi đầm đìa, nhất thời toàn bộ quảng trường chìm vào một mảnh tĩnh mịch, không ngờ không ai dám đứng ra nói thêm một câu.

- Thật quá đáng. Ngươi đây quả thật là ỷ thế hiếp người!
Một trưởng lão Phạm gia chảy lệ, thì thào. Thanh âm hắn tuy không lớn nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh này Đằng Phi vẫn nghe rõ rành rành.

Nghe thấy lời này, Đằng Phi bỗng nhiên cười rộ, ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến nước mắt chảy ra. Chỉ là trên mặt hắn lại không có nửa điểm ý cười. Thật lâu sau, hắn mới chỉ vào vị trưởng lão này của Phạm gia nói:
- Lời này của ngươi quả thật là truyện cười lớn nhất thiên hạ. Ta ỷ thế hiếp người? Ta chính là ỷ thế hiếp người, ngươi có thể làm gì? Còn nữa, ỷ thế hiếp người, bỏ đá xuống giếng, chọc đạo sau lưng... những việc này không phải là đám quý tộc các ngươi sở trường nhất, am hiểu nhất sao? Hôm nay người lại nói ta ý thế hiếp người, vậy được rồi, ta liền ỷ thế hiếp người. Cọng có gia thế mỏng manh ta đây liền khi dễ gốc đại thụ các ngươi!

- Ngươi... ngươi...
Vị trưởng lão Phạm gia kia gương mặt già nua đỏ bừng, lại bị Đằng Phi nói đến tắc lời.

Quả thật Phạm gia ở Phạm Gia Trấn này nhiều năm qua vẫn rất khiêm tốn. Nhưng trên thực tế nếu ai chạm đến lợi ích của Phạm gia, bọn họ khẳng định sẽ ùa lên, đem đối phương gặm xương cốt bột phần cũng không còn.

Nói ỷ thế hiếp người, cũng quả thật không ai càng am hiểu so với những quý tộc này.

Đằng Phi nhìn gia chủ Phạm gia Phạm Vũ Phi hỏi:
- Ta hỏi một lần cuối cùng, những người năm đó, người giao hay là không giao?

Đằng Phi lúc này đã hoàn toàn bày ra một mặt dữ tợn. Đối mặt những quý tộc này, ôn hòa... là không có ý nghĩa gì! Đừng nhìn Pham gia hiện tại tiếng kêu than dậy đất, bộ dạng dường như rất yếu ớt. Đó là bởi vì hiện giờ Đăng Phi quá cường thế!

Nếu Đằng Phi không có phần thực lực ngày hôm nay, còn dám về đến quê hương, chỉ sợ không quá ba ngày Đằng gia sẽ biến thành một đống đổ nát, cả nhà trên dưới cũng sẽ không có một người sống.

Mà khi đó, người trong tám đại gia tộc, ba đại quý tộc khẳng định đều là vẻ mặt hưng phấn vừa đếm tài phú từ Đằng gia gặm xuống vừa đàm luận sự cường đại của nhà mình.

Đây... chính là hiện thực tàn khốc. Thế giới này vốn là như thế. Cái gọi là dịu dàng, đó là thứ xa xỉ chỉ sau khi chạm đến đỉnh quyền lực mới có khả năng có.

Vị gia chủ Phạm gia Phạm Vũ Phi giờ phút này tiến thối lưỡng nan, trên trán toát mồ hôi lại, trong lòng vô cùng phẫn nộ lại không dám phát tác. Nhìn người trẻ tuổi trước mắt, hắn rốt cục hiểu được phụ thân vì sao lại lựa chọn tự sát để bảo toàn gia tộc. Hắn không nghi ngờ chút nào, nếu cự tuyệt Đằng Phi chỉ sợ ngay sau đó trên quảng trường này, trước linh đường phụ thân sẽ máu chảy thành sông.

Nhưng vấn đề là, một khi hắn đem những người tham dự chuyện này năm đó giao ra, ngày sau hắn ở Phạm gia nào còn có nửa điểm uy tín? Còn quản lý được gia tộc to lớn này?

Một vị gia chủ ngay cả tộc nhân đều không thể bảo hộ, ai sẽ tin phục?

Chẳng lẽ, cũng phải giống như phụ thân, dùng tự sát để bảo toàn gia tộc sao? Nhưng ta... thật sự không cam lòng!

Phạm Vũ Phi trong lòng hò hét, rít gào gương mặt đều trở nên méo mó.

Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.

- Gia chủ, ngài đừng khó xử. Chuyện này chính là năm đó ta dốc sức thúc đẩy, ai làm người đó chịu.
Một lão già gầy gò tuổi thất tuần chậm rãi đi ra, bình tĩnh nhìn Đằng Phi nói:
- Lão phu là Đại trưởng lão Phạm gia. Ba năm trước đây, chính là lão phu đề nghị lão tộc trưởng đại nhân hạ lệnh phản chiến tấn công Đằng gia. Người thiếu niên, làm người để lại một đường, ngày sau gặp mặt dê nói chuyện. Lão phu nguyện dùng cái chết để chấm dứt ân oán giữa Đằng gia và Phạm gia, có được không?

- Thất gia gia, không thể!
Phạm Vũ Phi lập tức vô cùng sợ hãi. Lão già trước mắt này là người bối phận cao nhất của Phạm gia trước mắt, cũng là uy tín cao nhất ngoài lão tộc trưởng Phạm Trường Thanh ra. Là chú ruột Phạm Trường Thanh.

Ba năm trước đề nghị Phạm Trường Thanh phản chiến Đằng gia căn bản không phải lão già này, mà là một đám tộc nhân túc trong đám người không dám đứng ra kia.

Phạm Vũ Phi theo bản năng đảo qua đám người, lại thấy những người hắn là phải đứng ra chịu chết nhất kia lúc này đều cúi đầu đến sắp chạm đất, hai chân run lên, nào có dũng khí đứng ra chịu chết?

Sâu trong mắt Phạm Vũ Phi tràn ngập thất vọng, thầm nghĩ trong lòng: Hôm nay nếu bình yên qua cửa ải này, những người này cũng không thể trọng dụng được nữa, quả thật là một đám thành sự không đủ bại sự có thừa. Năm đó nếu không phải bọn họ, Phạm gia không có khả năng xen lẫn vào trong chuyện này, phụ thân cũng không chết. Đến hiện tại, ngay cả thất gia gia đều vì phải chuyện này mà…

Phạm Vũ Phi nghĩ nghĩ, hận ý đối với Đằng Phi không giảm nhưng đối với đám tộc nhân không có gan này lại càng thêm thông hận.

Đằng Phi híp mắt, nhìn lão già thần sắc bình tĩnh trước mắt, từ trong cặp mắt có chút đục ngầu kia của lão nhìn không ra một tia sợ hãi. Hơn nữa từ biểu tình của những tộc nhân Phạm gia kia mà xem, địa vị lão già này ở Phạm gia hiển nhiên không thấp.

Lại nhìn lướt qua con cháu Phạm gia trong đám người, trong lòng Đằng Phi có tính toán, nhìn lão già thản nhiên nói:
- Lão gia tử lời này nói hay lắm. Làm người để lại một đường. Được, hôm nay ta liền nể mặt lão gia tử. Năm đó những người tham dự chuyện này, Đằng Phi ta sớm muộn có thể tra ra. Hôm nay ta không giết một người nào của Phạm gia ngươi. Lão gia tử, ta hy vọng người có thể cho ta một lời bàn giao.

Đằng Phi nói xong, nhìn thoáng qua Bạo Long, Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp, thản nhiên nói:
- Chúng ta đi.

- Chủ nhân…
Bạo Long hiển nhiên hơi khó chịu, hắn rõ ràng thấy những kẻ ánh mắt lóe lên trong đám người kia. Chỉ cần Đằng Phi ra lệnh một tiếng, hắn lập tức có thể xông vào lội những kẻ đó ra.

- Đi thôi.
Đằng Phi hơi hơi lắc đầu, xoay người ra cửa.

Nhìn thân hình Đằng Phi biến mất, gần như tất cả con cháu Phạm gia trên quảng trường đều thở ra một hơi thật dài. Cái loại không khí áp lực vừa rồi ép cho bọn họ suýt nghẹt thở.

Đúng là nghe tên không bằng gặp mặt. Hôm nay vừa nhìn, những người này mới hiểu được vì sao lão tộc trưởng lại lựa chọn tự sát để bảo toàn gia tộc. Thiếu niên Đằng Phi này quả thật là đáng sợ.

Hắn đứng ở đó, khí trường lại có thể bao phủ toàn bộ quảng trường nhỏ. Mọi người đều không dám hít thở mạnh, càng không dám làm ra bất kỳ hành động nào dễ dẫn tới hiểu lầm. Dường như hắn chỉ cần động thủ là có thể dễ dàng giết chết tất cả mọi người.

Không chỉ như thế, đôi song bào thai xinh đẹp không tưởng nổi kia cùng thanh niên như con báo đều là một thân sát khí kinh người. Hiển nhiên, Thác Bạt gia và Vương gia chính là bị bọn họ diệt.

Loại võ giả như đồ tể này, trẻ con đến cạnh bọn họ cũng không dám khóc, càng đừng nói những con cháu Phạm gia đầu óc không đơn giản này.

- Cuối cùng đi rồi…
Một tên con cháu Phạm gia chột dạ thở phào một hơi, đặt mông ngồi xuống đất.

Lúc này, Đại trưởng lão Phạm gia bỗng nhiên quát lớn:
- Đội chấp pháp gia tộc ở đâu?

Một đám võ giả tinh nhuệ của Phạm gia nhiên xuất hiện trước mặt Đại trưởng lão. Nhóm người này vừa rồi có mặt, nhưng đối mặt đám người Đăng Phi căn bản không dâng lên dũng khí phản kháng gi.

- Đi đem bảy người Phạm Hằng An, Phạm Hằng Tường... Phạm Ngọc Song bắt lại, cho bọn họ một cái thống khoái đi!
Đại trưởng lão thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Vũ Phi, đây là một chuyện cuối cùng thất gia gia có thể làm cho ngươi. Kẻ ác này, cứ để cho ta tới làm đi.

- Thất gia gia…
Phạm Vũ Phi nghe thấy câu nói này của lão già, tức thì vành mắt ửng đỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi