CHIẾN THẦN BIẾN

- Câu gì?

Đằng Phi theo bản năng, tiếp nhận lấy bản quyền phổ này, xem cũng không xem, liền thu vào trong giới chỉ.

- Con mẹ nó, một quyển đấu kỹ cấp thánh đấy...!

Lão giả áo xám lẩm bẩm một câu, sau đó nói:

- Nàng để ta cho ngươi biết, cố gắng tu luyện, nhớ kỹ những gì ngươi đã nói, phải làm một cường giả!

- Chỉ thế thôi sao, không có gì khác à?

Đằng Phi có chút thất vọng, hắn tưởng Lục Tử Lăng nhắn nhủ cho hắn, nói cuối cùng sẽ có ngày gặp lại.

- Đúng thế, vậy ngươi còn muốn cái gì?

Lão nhân áo xám bỗng nhiên có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Đằng Phi, ánh mắt lóe lên, sau đó ngữ khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hắn lên:

- Tiểu gia hỏa, lão đầu ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, đừng có ý tưởng gì với nha đầu kia, nàng không phải người như ngươi có thể quan tâm đầu! Nếu không, nhất định người sẽ gặp phải họa sát thân!

- Lời này của tiền bối...là có ý gì?

Đằng Phi có chút không hiểu nhìn lão nhân áo xám.

- Chậc, ngươi cũng biết kêu hai chữ "tiền bối" rồi sao? Được rồi, ngươi cứ gọi ta là lão đầu đi, người gọi tiền bối, ta vẫn cảm thấy không thoải mái.

Lão nhân áo xám trợn trừng mắt, tiếp theo truyền âm nói:

- Không có ý tứ, chính là muốn cho ngươi biết, tất cả mọi chuyện về nha đầu kia, hãy giữ ở trong lòng, đừng nói với bất kỳ ai, cũng đừng đi tìm nàng, nếu nàng mà có phiền toái, người sẽ chết!

Ngay lúc mà lão nhân áo xám nhận định rằng Phi sẽ rất kích động, rất tức tối, hỏi hắn vì cái gì..., bỗng nhiên Đằng Phi lại trở nên trầm mặc, khuôn mặt hắn thành khẩn, nhìn về phía lão nhân áo xám mà nói :

- Tiền bối, cám ơn ngài cho ta biết tin tức này, ân oán mà Trương gia hại sư phụ ta, ta có thể buông bỏ.

Lão nhân áo xám nhất thời thở phào một hơi, hắn lo lắng, thiếu niên trẻ tuổi này không biết trời cao đất rộng, hoặc là dây dưa lằng nhằng với Lục Tử Lăng, hoặc là không chịu bỏ qua Trương gia.

- Vậy là tốt rồi…

Đằng Phi khoát tay chặn lại, cắt đứt lời nói của lão nhân áo xám, bỗng nhiên lên tiếng nói:

- Những Trương gia lâm trận đào ngũ, muốn tiêu diệt Đằng gia ta, khoản sổ sách này cần phải tính toán cẩn thận.

- Ngươi...!

Lão nhân áo xám tức giận trợn mắt nhìn thẳng, tay chỉ về phía Đằng Phi, không biết nên nói như thế nào cho phải.

Sau đó Đằng Phi quay đầu, nhìn về phía lão tộc trưởng Trương gia, nhàn nhạt nói:

- Nể mặt mũi vị tiền bối này, ta có thể bỏ qua việc các ngươi hại sư phụ ta ba năm trước, nhưng vẫn còn hai khoản sổ sách, chúng ta cần phải tính toán cụ thể, khoản thứ nhất, chính là việc năm đó các ngươi đánh vào Đằng gia, tạo thành tổn thất đối với Đằng gia, khoản thứ hai, là chuyện vừa rồi, các ngươi cố gắng dùng cung tiện thủ và Thiết Giáp Trọng Nô Quân để ám sát ta.

Đầu tiên Trưởng lão tộc trưởng cảm thấy thoải mái vui vẻ, nhưng sau đó sắc mặt hắn đã trở nên có chút khó coi, đồng thời đem ánh mắt cầu cừu nhìn về phía lão nhân áo xám.

Lão nhân áo xám hừ lạnh một tiếng:

- Đừng nhìn ta, chuyện có thể làm ta đã làm rồi, sau này ta và Trương gia các ngươi không có chút quan hệ nào cả, hơn nữa, các ngươi đeo lấy ta, an bài đại lượng cũng tiến thủ, lại phải ra Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân, hắc, quả thực là đại thủ bút, lão đầu ta cũng bị các ngươi lừa dối, giải quyết như thế nào, tự các ngươi làm đi.

Đằng Phi ánh mắt chợt lóe, liếc mắt về phía lão nhân áo xám, trong nội tâm lại nhớ đến cảnh cáo của hắn dành cho mình, âm thầm cười lạnh nói:

- Chỉ sợ lão đầu người, không phải không biết, mà giả bộ không biết a! Nếu những tên cũng tiến thủ kia bắn chết ta, tối đa ngươi sẽ trở về báo cho nàng biết, nói ta bị ám sát mà chết, như vậy, về sau nàng cũng sẽ không có quấy rầy ngươi nữa.

Đăng Phi từ trong lời nói của lão già áo xám đã phân tích ra không ít thứ, xuất thân của Lục Tử Lăng nhất định là cực kỳ hiển hách, năm ấy nàng đi tới chỗ này, mặc dù không biết là vì cái gì, nhưng trước đó khẳng định là không muốn phát sinh ra chuyện gì cùng mình. Chính mình may mắn gặp được nàng rồi cứu nàng một mạng, nàng cải tạo thân thể của mình, nếu những truyện này truyền ra bên ngoài, chỉ sợ là sẽ gây bất lợi cho nàng.

Nếu như mình chết rồi, mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa.

Nghĩ đến đây, Đằng Phi nhịn không được nhìn thoáng qua lão nhân áo xám, vừa vặn lão nhân áo xám cũng nhìn về phía hắn, thấy ý vị thâm trường trong mắt Đằng Phi, lão nhân áo xám ngượng ngùng cười, sau đó truyền âm cho Đằng Phi :

- Chuyện nơi đây người giải quyết nốt đi, lão đầu ta đi trước đây, ngươi không cần lo lắng đến gia tộc của mình và bản thân người, sẽ bị những người này quấy rây! Cũng hi vọng người nhớ kỹ những lời ta vừa nói với ngươi.

Đang nói, thân hình của lão nhân áo xám đột nhiên nhảy lên trên không, trong nháy mắt biến mất không thấy, đồng thời, lại có một câu nói truyền đến tại của Đằng Phi :

- Chỗ Lật gia, lão đầu ta cũng đã thuận tay giải quyết giúp người rồi, tiểu tử, nhớ kỹ lời ta nói!

- Lão đầu này quả nhiên chột dạ, chạy thật là nhanh a!

Đằng Phi lẩm bẩm một câu, lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Trưởng lão tộc trưởng, thản nhiên nói:

- Ta vừa nói rồi đấy, các ngươi cân nhắc xem bồi thường ta như thế nào?

Tâm tình của Đằng Phi có chút không thoải mái, nhưng tổng thếm hắn vẫn cảm thấy cao hứng, Lục Tử Lăng không chết, chỉ một tin tức này, cũng đủ giảm bớt đi cừu hận trong lòng hắn. Về phần những lời lão đầu kia nói, đều bị Đằng Phi bỏ mặc ngoài tai, ngươi bảo ta không được đi tìm nàng, ta sẽ không đi sao?

Có điều, loại chuyện này, Đằng Phi đem chôn sâu ở trong đáy lòng, trước khi có được thực lực nhất định, hắn sẽ không vọng động, bởi vì trong những lời lão nhân áo xám nói có một câu, khiến cho Đằng Phi tin tưởng "Nếu hắn đi tìm Lục Tử Lăng, rất có thể sẽ khiến cho nàng gặp phải phiền toái".

Đám người Trương gia bên này, đều có chút há hốc mồm, bọn hắn không nghĩ đến, vị tiền bối có chút nguồn gốc với tổ tiên của Trương gia, đến và đi lại vội vàng như thế, không chịu một chút trách nhiệm nào, nói đi thì đi….

Thế cho nên không ít tộc nhân Trương gia, đều chửi thầm trong lòng, nói thiếu nợ tổ tiên Trương gia một cái nhân tình, vậy mà nói đi liền đi, nhân phẩm thật sự là.....!

Trên thực tế, bọn hắn lại không nghĩ đến, nếu không có lão nhân áo xám ngăn cản Đằng Phi, Đăng Phi với lửa giận ngút trời này, nhất định sẽ tiêu diệt toàn tộc Trương thị, cho dù là một người còn sống cũng sẽ không bỏ qua.

Cũng may Trương gia bên này, không hoàn toàn là người hồ đồ, lão tộc trưởng Trương gia ngay lập tức quát những tộc nhân đang phàn nàn, sau đó hắn nhìn về phía Đằng Phi, một đôi mắt già nua không hề hiện ra chút tinh quang nào, mà càng nhiều sự bình tĩnh, thanh âm cùng tràn đầy khổ sở.

- Đằng Phi, sự tình năm đó, ta thừa nhận, đó là lỗi của ta, việc sắp đặt người mai phục ngươi hôm nay, cũng là chủ trương của ta, thăng làm vua thua làm giặc, không có gì khác để nói cả, lão hủ nguyện lấy cái chết để tạ tôi, từ nay về sau, ta và người song phương, không còn bất kỳ một thù hận nài!

- Lão tộc trưởng, không thể được...!

- Lão tộc trưởng, tiền bối kia không phải đã nói với Đằng Phi rồi sao, ngài không thể chết được...!

- Phụ thân, hà tất gì người phải học lão tộc trưởng Phạm gia, người chết rồi, gia tộc này sẽ ra sao?

Gia chủ Trương gia vẫn chủ trì mọi chuyện, giờ phút này, thanh âm tràn đầy nghẹn ngào khuôn mặt kích động nhìn lão tộc trưởng nói.

- Đừng nói nữa!

Khuôn mặt Trưởng lão tộc trưởng lộ rõ vẻ mệt mỏi, lắc lắc tay mà nói :

- Các ngươi cho rằng, vị tiền bối kia thực sự muốn quản chuyện của Trương gia sao? Không để cho Trương gia ta bị diệt môn, đã là kết quả tốt nhất cho chúng ta rồi.

Trong lúc Trưởng lão tộc trưởng nói, đôi mắt hắn nhìn về phía Đằng Phi:

- Đằng Phi công tử, ngươi nói như thế nào?

Đằng Phi lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Trưởng lão tộc trưởng, ngươi bây giờ làm ra quyết định này đã chậm, sự tình năm đó tạm thời không nói đến, vừa rồi trên đường đi đến Trương Gia Bảo, Trương gia các ngươi rõ ràng muốn đẩy ta vào chỗ chết, hai thị nữ của ta, một người bị trọng thương, một người suýt nữa đã mất mạng, nếu không phải trong tay ta có hai viên đan dược cực phẩm, nàng đã trở về với cát bụi rồi, ngươi muốn học lão tộc trưởng Phạm gia, lấy cái chết tạ tội, làm sao đơn giản như thế?

Trong lúc Đằng Phi nói, trên mặt hắn lộ ra nụ cười đầy chế nhạo:

- Nói thật nhé, trong mắt ta, mạng của người còn lâu mới quan trọng bằng thị nữ của ta!

- Đằng Phi, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Nhi tử của Trưởng lão tộc trưởng, gia chủ Trương gia tay, tay chỉ về phía Đằng Phi, ngữ khí run rẩy nói :

- Vừa rồi, ngươi đã đồng ý với vị tiền bối kia, không làm khó xử Trương gia, nói lời không giữ lời, người định làm tiểu nhân sao?

- Không giữ lời, là Trương gia các ngươi! Vừa rồi ta chỉ hỏi phụ thân của ngươi, hai chuyện này, định giải quyết như thế nào, ta làm khó Trưởng gia các ngươi lúc nào? Ta nói là cấp cho vị tiền bối kia mặt mũi, ta đã cho! Có điều hiện tại hắn đã rời đi, ta cho hắn mặt mũi, cũng không phải cho các ngươi, các ngươi nghĩ mình là ai? Cũng muốn ta cho các ngươi mặt mũi sao?

- Ngươi. .. Làm càn!

Gia chủ Trương gia nhiều năm đứng ở trên địa vị cao, đã dưỡng nên khí tức tôn quý vô cùng, có bao giờ hắn phải chịu qua nỗi uất ức này, vẻ mặt hắn tràn đầy tức giận, thiếu chút nữa đã bất tỉnh nhân sự.

Trương gia lão tộc trưởng sau đó thở dài một hơi, nhìn Đằng Phi, trầm giọng nói:

- "Được rồi, Đằng Phi, ta nhận thua, việc này, ngươi nói phải giải quyết như thế nào?

- Phụ thân!"

- Đủ rồi!

Trưởng lão tộc trưởng có chút thất vọng nhìn thoáng qua nhi tử, thong thả nói:

- Nhớ lời của ta, đây là lần cuối cùng phụ thân dạy cho ngươi, thể diện...Mãi mãi sẽ không quan trọng bằng tính mạng! Còn sống, mới có được tôn nghiêm, nếu chết rồi, cái gì cũng không quan trọng!

- Không sai, không sau, Trưởng lão tộc trưởng quả nhiên sáng suốt.

Đằng Phi cười tủm tỉm nhìn gia chủ Trương gia, nói:

- Ngươi còn cần học phụ thân người nhiều lắm.

- Đằng Phi công tử, có yêu cầu gì, ngươi cứ nói.

Trưởng lão tộc trưởng không đành lòng nhìn nhi tử bị Đằng Phi cười nhạo, lên tiếng nói.

- Tốt, ta có hai cái yêu cầu, thứ nhất, cũng giống như Phạm gia, những người tham gia sự kiện năm đó nhất định phải chết! Thứ hai, 100 vạn lượng hoàng kim, dùng để bồi thường tổn thất về tinh thần của hai thị nữ của ta.

Đằng Phi nhàn nhạt nói, nhìn về phía tộc nhân Trương gia đang bị kích động, cười lạnh nói :

- Lão tộc trưởng Phạm gia, tại trước khi ta đi, đã tự sát chuộc tội, cho nên ta mới không có truy cứu, mà Trương gia các ngươi, dựa theo ý niệm ban đầu của ta, là diệt toàn gia các ngươi! Cho nên...Nếu không biết đủ, không đáp ứng hai điều kiện này, thì khai chiến!

Trương gia lão tộc trưởng hít thật sâu một hơi, cưỡng ép mình phải trấn tĩnh, nếu như có thể, hắn thật sự muốn tát chết tên Đằng Phi đang ở trước mắt này, sau đó đem thi thể hắn bầm thấy vạn đoạn!

- "Đằng Phi công tử, yêu cầu của ngươi, khiến ta rất khó thực hiện, điều thứ nhất còn dể nói, những người tham gia sự kiện năm đó, ngoại trừ lão hủ, còn có ba bốn người nữa. Nhưng điều thứ hai, 100 vạn lượng hoàng kim, bắt chúng ta đi đâu để gom góp đây? Dốc hết toàn bộ tài lực của Trương gia cũng không lấy ra được a...!

- Ha ha ha ha, lão tộc trưởng, người thật biết điều, hẳn là người đã già nên hồ đồ rồi chăng? Những người tham gia sự kiện năm đó chỉ còn ba bốn người? Hắc hắc, từ một điểm này mà nói, khí phách của ngươi còn kém rất xa Phạm gia! Thư hai, vừa rồi người định dùng 50 vạn lượng hoàng kim để thu mua của ta người, như thế nào, sau một lúc, người đã quên hết rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi