CHIẾN THẦN BIẾN

Quyền pháp Vô Danh, tổng cộng chỉ có bốn chiếu, chiều thứ nhất là Hư Vô Sinh Hỗn Độn; chiêu thứ hai Hỗn Độn Sử Sinh Nhất; chiêu thứ ba Nhất Sinh Nhị; chiêu thứ bốn Tam Sinh Vạn Vật!

Công nhận cách nói phù hợp với khởi nguyên của vạn vật. Ở trong quyền phổ trình bày phương thức ứng dụng cụ thể của bốn chiều này.

Hư Vô Sinh Hỗn Độn, là đem toàn thân lực lượng cao thấp, bất kể là chân nguyên sinh ra, hay là đấu khi sinh ra, toàn bộ dụng hợp cùng nhau hình thành một lực lượng hỗn độn!

Căn cứ hiểu biết của Đằng Phi: bất kể là chân nguyên sinh ra, hay là đấu khí vận chuyển sinh ra đều là lực lượng, chỉ là phương thức và nơi phát ra có điều bất đồng, nhưng trên bản chất đều giống nhau!

Chỉ là nhiều năm qua mọi người không cố ý phân chia, làm cho võ giả hình thành hai loại: võ giả bình thường và võ giả đấu khí này. Hơn nữa, địa vị của võ giả bình thường còn xa không bằng võ giả đấu khí.

Cũng không có người nào lại so sánh tính ưu khuyết của chân nguyên và đấu khí phóng ra hô tượng với nhau, đối với hầu hết người nhìn xem võ cấp cao trên thế giới này đều nói: võ giả bình thường cũng chỉ là một đám người ở vào tầng dưới chót xã hội thấp hơn mà thôi.

Chân nguyện gì đó, căn bản không xứng để so sánh với đấu khí!

Nhưng xem theo trên bản quyền phổ này, nếu không có chân nguyên, chỉ có đấu khí thì đúng là không thể tu luyện được, bởi vì bốn chiều quyền pháp này là tiến dần lên từng tầng một, không có chiều thứ nhất thì không thể thi triển chiều thứ hai!

Nên muốn tu luyện chiêu thứ nhất, Hư Vô Sinh Hỗn Độn, nhất định phải đồng thời có đấu khí và chân nguyên hai loại lực lượng nguồn gốc căn bản này.

Từ điểm đó xem ra, bản quyền phổ này đúng là Lục Tử Lăng chuẩn bị dành riêng cho hắn!

Khó trách ngày đó khi lão nhân áo xám kia trao bản quyền phổ này cho hắn, trên mặt lộ rõ một chút về ghen tị. Xem ra, quyền phổ này chỉ sợ không chỉ là cấp Thánh đơn giản như vậy.

Nên biết rằng, lão nhân áo xám có thể liếc mắt một cái nhìn thấu được Đấu mạch trong thân thể Đăng Phi, chứng tỏ thực lực của lão khẳng định là võ giả đấu khí cấp Thánh, mà đấu kỹ có thể khiến Đấu Thánh phải ghen tị lại đơn giản như vậy sao?

Đằng Phi đứng ở trong sân viên chuyên chú luyện công, màn sương mù trên đầu lúc này bắt đầu chậm rãi tán đi, không khí vô cùng trong lành.

Khép hờ hai mắt, bắt đầu dựa theo phương thức tu luyện Quyền pháp Vô Danh, dụng hợp chân nguyên và đấu khí trong cơ thể của mình, đầu tiên là làm cho hai lực lượng này dung hợp cùng nhau, hình thành một lực lượng hỗn độn chậm rãi vận hành trong thân thể, sau cùng ngưng tụ đến phía trên hai bàn tay Đăng Phi.

Cổ lực lượng hỗn độn này làm cho Đằng Phi có cảm giác cánh tay của mình đột nhiên như là phồng lớn lên vài vòng, hai cánh tay dường như cũng nặng thêm cả ngàn cân.

Trong giây lát Đằng Phi mở hai mắt, nhìn hai tay ở mặt ngoài không có chút biến hóa, phát ra một tiếng hét lớn, uốn cong hai khuỷu tay, hai nắm tay một trên một dưới đồng thời chấn một cái. Một đội nắm tay đồng thời đánh vào một cây cọc gỗ thô chắc bằng cỡ cái chậu rửa mặt.

“Phốc!”

“Phốc!”

Đồng thời vang lên hai tiếng vang nhỏ, cây cọc gỗ chắc chắn dùng bảo đao sắc bén nhất của Đằng gia đều rất khó một đạo chặt đứt này, ở dưới nắm tay của Đằng Phi lại yếu ớt giống như đậu hủ, lập tức bị đánh gãy thành hai đoạn!

Vụn gỗ bay tán loạn, trên mặt đó hiện lên vết cắt, ầm ầm rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng nổ vang.

Nếu hai quyền trên dưới của Đằng Phi cách khoảng xa hơn một chút, như vậy, cây cọc gỗ thô to chắc chắn này sẽ biến thành ba đoạn!

Đằng Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn cây cọc gỗ chắc chắn bị mình đánh gãy, mặt trên nó có thể thấy được rõ ràng dấu vết của con cháu Đằng gia nhiều năm qua luyện công lưu lại, còn có không ít chỗ nám đen, rõ ràng là đấu kỹ gia truyền Phích Lịch Hỏa Diễm Chưởng của Đằng gia tạo thành.

Ngày nay, cây gỗ chắc chắn không biết đứng ở chỗ này bao nhiêu năm, rồi lại bị một quyền của mình mạnh mẽ đánh gãy!

Cái này... cũng quá khó tin mà!

Đằng Phi nhìn đôi tay quyền của mình, vươn tay ra xem, trên mu bàn tay chỉ để lại một chút vụn gỗ, dùng miệng thổi vụn gỗ bay tán loạn. Khóe miệng Đằng Phi co giật mấy cái, nhìn cọc gỗ chắc chắn bị cắt thành hai đoạn, không kiềm nổi trong lòng mừng như điên: trước đó cánh tay hắn có cảm giác phồng to hơn nhiều vòng, dĩ nhiên là tồn tại chân thật!

Đó chính là lực lượng hỗn độn của Quyền pháp Vô Danh!

Bằng không, cho dù hai quyền này của Đằng Phi có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ có thể đánh thành hai cái lỗ thủng trên cây cọc gỗ thô to chắc chắn bằng cái chậu rửa mặt này mà thôi, mà không phải trực tiếp đánh gãy!

Chỉ là một quyền dung hợp chân nguyên và đấu khí hóa thành lực lượng hồn độn, không ngờ lại có uy lực như thế!

Đằng Phi vui sướng trong lòng, thật sự không biết dùng từ gì để biểu đạt! Kế tiếp, hắn bắt đầu lập đi lập lại rèn luyện, thân hình như nước chảy mây trôi, liên tiếp tụng quyền, vụn gỗ bay tán loạn, những cây cọc gỗ chắc chắn để luyện công ở trong này không biết bao nhiêu năm, bị trực tiếp đánh cho vỡ nát, hoàn toàn hoàn thành sứ mệnh của nó bị hủy diệt nát tan thành bụi!

“Phì!”

Sau lưng Đằng Phi, từ chỗ rất xa, trong giây lát truyền đến một tiếng hít không khí lạnh, đồng thời cả kinh kêu lên:
- Tiểu Phi! Ngươi... ngươi luyện là công phu gì vậy?

Người lên tiếng đúng là lão gia Đằng Văn Hiên vừa mới tấn chức đến Đại Đấu Sự bậc sáu. Sáng sớm lão đã tới đây, đã có thời gian nhìn xem hồi lâu thấy đứa cháu đứng ở nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, lão không lên tiếng quấy rầy, mà chỉ lẳng lặng đứng ở xa xa nhìn xem, sau đó Đằng Văn Hiến phát hiện trên người đứa cháu mình hình thành một bầu khí trường cường đại. Có thể ngay cả Đăng Phi tự mình cũng không hề chú ý, thời điểm hắn vận hành Quyền pháp Vô Danh, sương mù ở chung quanh bị khí thế hắn tấn công phải tản ra bốn phía!

Cho nên, cũng không phải nói màn sương mù trên Đằng Gia Trấn biến mất, mà là sương mù trong sân luyện công này bị khí thế của Đằng Phi tấn công phải tiêu tan đi!

Tiếp theo sau, Đặng Văn Hiến liền nhìn thấy hai tay quyền đặt song song trên dưới của đứa cháu, trực tiếp đánh gãy từng cây từng cây cọc Thiết Mộc ngàn năm chôn ở nơi đó đã hơn ba mươi năm nay.

Lúc đó Đằng Văn Hiên thiếu chút nữa không kiềm chế được cả kinh kêu lên thành tiếng. Cũng may từ khi lão tấn chức đến Đại Đấu Sư bậc sáu, công phu trầm khí cường đại hơn rất nhiều so với trước đây, nên mới cố gượng kiềm chế được nỗi kinh ngạc của chính mình.

Tiếp theo, Đằng Phi ra quyền như mưa, đánh cho những cây Thiết Mộc ngàn năm vô cùng cứng rắn kia vỡ nát tan tành, nếu không phải những cây cọc gỗ luyện công là năm đó lão tự mình mua cao giá mang về, chỉ huy con cháu Đằng gia chốn nơi đó, ba mươi năm nay cũng không biết đánh vào nó bao nhiêu lần... thậm chí lão sẽ cho rằng cọc gỗ dưới nắm tay của Đằng Phi là những cây gỗ mục từ lâu rồi!

Đây chính là Thiết Mộc ngàn năm đấy! Làm thành đồ dùng trong nhà dùng tới mấy ngàn năm cũng không xuất hiện một chút xíu dấu hiệu mục nát. Chất liệu gỗ trên thế gian này, gần như ít có loại không bị sâu mọt đục khoét, Thiết Mộc ngàn năm này chính là một loại trong đó!

Tên gọi là Thiết Mộc, ở trong mắt rất nhiều người, thứ này thậm chí còn cứng rắn hơn so với sắt thép!

Đứa cháu của mình tu luyện rốt cuộc là công phu gì? Mà Thiết Mộc ngàn năm đều không chịu được một kích như thế? Loại lực lượng một quyền này, nếu đánh trên thân người... Thân mình lão gia không khỏi run lên, cho nên, mới có động tác theo bản năng hít một hơi khí lạnh vừa rồi, cùng với câu hỏi gần như cả kinh kêu lên kia.

Thật ra Đằng Phi đã sớm phát hiện gia gia tới đây, nhưng cũng không có ý giấu gia gia. Người đến là người thân cận nhất của mình ở trên đời này, ai hại chính mình, nhưng lão nhân này đều không có khả năng hại mình.

Hơn nữa, biểu hiện ra thực lực cường đại để cho gia gia an tâm, cũng là một mục đích của Đằng Phi.

Thật sự là trường phong ba gần đây huyên náo quá lớn, cho dù là lão gia cũng đều cảm giác hết hồn, gần như mỗi ngày đều có thể nghe được tin tức về tám đại gia tộc.

Những thế lực trên Thanh Nguyên Châu tham gia tằm ăn lên ích lợi kinh người của tám đại gia tộc kia, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ một dư nghiệt nào của tám đại gia tộc, thậm chí những nhóm trẻ tuổi của tám đại gia tộc ở đế đô xa xôi kia, cũng đều là mục tiêu của những thế lực này. Đối với những thế lực này mà nói diệt cỏ tận gốc là hành động bình thường nhất.

Lão gia rất rõ ràng, người khởi xướng trường phong ba này, chính là đứa cháu Đằng Phi của mình. Nghe ông bạn già Đặng Văn Khoa nói, hiện tại thậm chí Đằng Phi đã trở thành đại nhân vật cấp giáo phụ được toàn bộ Thanh Nguyên Châu công nhận!

Không người nào có thể lay chuyển địa vị của hắn!

Cho tới nay, lão gia cũng đang lo lắng là vấn đề này, “cây tốt trong rừng rất dễ bị đốn”, Đằng Phi cón quá trẻ, một khi bị người có lòng xấu sử dụng, thì đó thật sự là tiền cảnh khó có thể chịu đựng được.

Năm đó Đằng Vân Chí anh hùng biết bao? Hiện nay chẳng phải đã tan thành mây khói sao? Cả đời này tuy rằng lão gia không có nhiều công tích kinh thiên động địa lắm, nhưng đã từng trải phong phú hơn, tầm mắt nhìn xa hơn, bản thân cũng khôn khéo tháo vát hơn.

Bằng không, Đằng gia căn bản không chống đỡ được ba năm này, đã sớm suy sụp rồi, đâu còn có thể đợi cho tới ngày Đằng Phi trở về hôm nay?

Đối với lão gia mà nói, sự an toàn của đứa cháu, vĩnh viên là đặt ở vị trí thứ nhất. Còn sống mới có hi vọng, mới có tương lai, cho dù có danh tiếng lẫy lừng mà người đã chết thì cũng không ích gì.

Cũng giống như đứa con thứ ba của mình, Đằng Vân Chí phụ thân của Đằng Phi, hiện giờ chẳng phải đất về đất, bụi về bụi, trở thành nỗi niềm ôm ấp trong lòng thôi sao?

- Ra mắt gia gia!
Đằng Phi đi tới, nhẹ nhàng thở vài cái, chào gia gia.

Vừa mới có chút điên cuồng giã cọc gỗ chắc chắn một phen này, gần như hao hết tất cả lực lượng trong cơ thể Đằng Phi. Một chiều Hư Vô Sinh Hỗn Độn không phải dễ dàng thi triển như vậy.

Tuy rằng không có biến thái như phi pháp Lôi Sát, nhưng tiêu hao lực lượng cũng rất kinh người.

“Xem ra, thực lực của mình đúng thật là còn rất yếu, những chiêu thức này đều không thể đủ sức thi triển...” Đằng Phi thầm nghĩ trong lòng, thầm quyết: “Nhất định phải làm cho thực lực của chính mình trở nên càng mạnh!”

- Tiểu Phi! Quyền pháp ngươi vừa mới sử dụng, uy lực thật sự rất cường đại, có thể hay không...
Đằng Văn Hiến nói xong, sắc mặt có chút khó xử.

Làm một người lèo lái gia tộc, tuy rằng lão phi thường yêu quý Đằng Phi, nhưng cũng phải lo lắng cho gia tộc, quyền pháp của Đằng Phi thi triển vừa rồi kia nếu có thể thông dụng cho toàn bộ Đằng gia, thì tương lai của Đằng gia đầu cần lo lắng không có người bảo vệ gì nữa?

Đăng Phi cười cười, lập tức hiểu được ý của gia gia, sắc mặt có chút áy náy nói:
- Gia gia! Không phải tốn nhi không thể lấy ra cống hiến cho gia tộc, thật sự là uyền pháp này chỉ có một mình tôn nhị mới có thể tu luyện!

- Vậy à..
Sắc mặt Đồng Văn Hiến có chút thất vọng, nhưng xuất phát từ tín nhiệm với đứa cháu, lão cũng không có hỏi vì sao, mà rất nhanh che giấu chút thất vọng mặt, rồi cười nói:
- Quên đi! Gia gia đã chuẩn bị tốt cho ngươi, qua hai ngày nữa người hãy lên đường đi đế đô đi! Học viện Chân Võ bên kia, huynh trưởng Đằng Long của ngươi đã nhận được thư của gia gia, nói chỉ cần người đi tới, sẽ dẫn người tham gia cuộc thi nhập học Học viện Thanh Long! Với thực lực của ngươi, không thành vấn đề!

Đằng Phi gật gật đầu, hiện giờ là cuối niên lịch đại lục 3328, tới đế độ, qua một tuần chính là mùa thu, là thời điểm tuyển nhận tân sinh của các Học viện. Hắn nhớ tới Hạ Hầu Đỉnh nói qua, dường như đúng thời gian đó, Học viện Huyền Vũ bên kia sẽ có một nhóm người tới đây trao đổi. Đến lúc đó, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh có hứng thú.

Đằng Phi ngẫm nghĩ một lúc rồi từ trong nhẫn lấy ra một đống lớn đấu kỹ, tất cả đều là năm đó Lục Tử Lăng hành động đối đãi như rác rưởi. Lấy những đấu kỹ này cứ như vậy đặt hết trên mặt đất ở sân luyện công, sau đó cười nói:
- Vốn tốn nhi định đốt bỏ đi, hiện tại tám đại gia tộc đã không còn, những thứ này coi như làm đấu kỹ của Đằng gia chúng ta. Về sau, để cho con cháu gia tộc tu luyện theo nhu cầu là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi