CHIẾN THẦN Ở RỂ



Nghe vậy, ông Đường hoảng hốt nói: “Không thể nào!”
Nếu nói cao thủ mạnh nhất Bạo Phong Tuyết bị Dương Thanh giết chết lão ta còn tin.


Nhưng nếu nói cao thủ mạnh nhất Bạo Phong Tuyết chết trong tay một thằng đàn em của Dương Thanh, lão ta không tin.


Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông Đường, không thèm giải thích mà nói: “Đỡ đòn đi!”
Dứt lời, anh thoắt cái biến mất tại chỗ.


Một khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người Dương Thanh càn quét về phía ông Đường.


Ông Đường khiếp sợ phát hiện mình không hề có chút ý chí chiến đấu nào.


Bởi vì sát khí của Dương Thanh quá khủng bố, so với anh, lão ta chỉ như một hạt cát trong sa mạc.


Không phải lão ta không dám đánh mà là chưa kịp ra tay, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt lão ta.


“Chết đi!”
Lão ta chỉ nghe thấy hai chữ này, sau đó thân thể cứ như bị một chiếc xe tải mấy chục tấn tông vào, bay thẳng ra ngoài.


Lão ta bổ nhào xuống đất, lại phun máu, sự sống dần tan biến như thủy triều rút.


“Rốt… rốt cuộc cậu là ai?”
Ông Đường cắn răng hỏi.


Nhưng Dương Thanh không có ý định nói cho lão ta biết, chỉ hờ hững nhìn một cái rồi quay người rời đi.



Bỗng cổ họng xộc lên mùi máu tanh, ông Đường không nhịn nổi phun ra một ngụm máu đen rồi tắt thở, chết không nhắm mắt.


Đến tận lúc chết, lão ta vẫn không biết thân phận thật sự của Dương Thanh.


Lúc này, Mã Siêu đang giao đấu với cao thủ của Bạo Phong Tuyết.

Tuy anh ta bị rạch một dao ở cánh tay nhưng không hề ảnh hưởng tới thực lực.


“Đánh nhanh thắng nhanh!”, Dương Thanh bỗng lên tiếng.


“Được thôi!”
Mã Siêu công môi nở nụ cười, híp mắt nhìn chằm chằm sát thủ bịt mặt, lạnh lùng nói: “Mày chết được rồi đấy!”
Nói xong, cả người anh ta như một con thú dữ nhào vào sát thủ.


Mã Siêu như biến thành một người khác, sát khí bùng nổ.


Sát thủ cảm thấy toàn thân rét run, nguy hiểm ập đến.


Vừa rồi gã ta đã tận mắt chứng kiến Dương Thanh giết ông Đường.

Bây giờ Dương Thanh đang đứng bên cạnh, gã ta không có khả năng giết Mã Siêu.


Nghĩ vậy, gã ta không mảy may do dự định quay lưng bỏ chạy.


“Phập!”
Nhưng gã ta vừa mới lao ra ngoài mấy mét, Dương Thanh đá ra một cái, viên đá lao như bay về phía gã ta.


Sát thủ bổ nhào ra trước theo quán tính rồi ngã lăn ra đất.


“Anh Thanh, đã nói là anh không cần ra tay rồi mà”, Mã Siêu oán trách.


Dương Thanh chỉ lạnh nhạt đáp: “Nếu gã ta chạy trốn, cậu không đuổi kịp đâu!”
Sát thủ của Bạo Phong Tuyết nổi tiếng về tốc độ.

Mã Siêu không thể giữ chân đối phương.


Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của Dương Thanh, Mã Siêu không dám nhiều lời, vội vàng đi lên mở cửa sau xe Bentley ra.


“Á… Đừng giết tôi… Đừng giết tôi…”
Vũ Văn Bân ở trong xe nhắm tịt mắt gào thét ầm ĩ, khí thế hống hách khi ở club Hoàng Kim đã mất sạch.


“Cho anh ta ngậm miệng rồi đưa đi!”, Dương Thanh nói.


Mã Siêu đập một cái, Vũ Văn Bân lập tức ngất xỉu.


Hai mươi phút sau, Dương Thanh ngồi trên sofa trong một tòa biệt thự cao cấp.

Giữa phòng khách có một người đang nằm, chính là Vũ Văn Bân.



“Ào ào!”
Mã Siêu dội nước lạnh lên đầu anh ta.


Vũ Văn Bân giật mình mở choàng mắt, phát hiện mình đang ở trong một tòa biệt thự cao cấp, Dương Thanh đang ngồi trên sofa ngay trước mặt anh ta.


“Dương… Dương Thanh, cậu… cậu muốn làm gì?”
Vũ Văn Bân bị dọa suýt bật khóc, vô thức lùi về phía sau.


“Bịch!”
Mã Siêu đá vào mông Vũ Văn Bân, khiến anh ta ngã bổ nhào dưới chân Dương Thanh.


“Mày còn không biết tao muốn làm gì sao?”
Dương Thanh nắm tóc Vũ Văn Bân, căm tức nói: “Mau nói toàn bộ những chuyện liên quan đến mẹ tao đi!”
“Nếu mày dám giấu giếm nửa câu, tao sẽ giết mày ngay lập tức”.


Lúc này Dương Thanh cực kỳ hung dữ, tròng mắt đỏ ngầu.


Lần này rời khỏi biên giới phía Bắc, anh vốn định sống yên bình, nào ngờ phiền phức cứ thi nhau kéo tới.


Bây giờ còn biết về một bí mật của mẹ mình, sao anh có thể bỏ qua cho Vũ Văn Bân được?
Vũ Văn Bân hoảng sợ nói: “Tôi lừa cậu đấy.

Tôi sợ cậu giết tôi nên mới cố tình nói là biết bí mật của mẹ cậu.

Thực ra tôi chẳng biết gì hết!”
“Dương Thanh, cậu không thể giết tôi.

Chúng ta là anh em ruột, sau này tôi không tranh với cậu nữa.

Cậu muốn tôi làm chó cũng được, cậu bảo tôi cắn ai tôi sẽ cắn người đó! Gâu! Gâu! Gâu!”
Vũ Văn Bân quỳ rạp dưới chân Dương Thanh, vẻ mặt sợ hãi sủa theo chó.


“Bịch!”
Dương Thanh đạp Vũ Văn Bân, giận dữ quát: “Tao hỏi mày lần cuối, mày biết bí mật gì của mẹ tao?”
“Mày có thể lựa chọn tiếp tục giấu tao, nhưng tao nói cho mày biết đây là cơ hội sống cuối cùng của mày.

Thành thật nói cho tao biết, tao tha cho mày, hoặc là nhận lấy cái chết!”
Mặt Vũ Văn Bân be bét máu, sợ chết khiếp.


Anh ta biết nếu còn không chịu nói thật, chỉ e Dương Thanh sẽ giết mình.


“Tôi chỉ biết chút ít, không rõ toàn bộ chân tướng”.


Cuối cùng Vũ Văn Bân cũng chịu nói ra: “Năm đó trước khi hai mẹ con cậu bị đuổi khỏi gia tộc, tôi từng tình cơ nghe thấy bố mẹ tôi cãi nhau.

Mẹ tôi nói con của cô ta không phải con của ông, sao ông còn dám để họ ở lại gia tộc?”
“Nhưng tôi không biết người mẹ tôi nói tới có phải là mẹ cậu hay không”.


“Nhưng sau lần đó, hai mẹ con cậu mới bị đuổi khỏi gia tộc Vũ Văn”.


Vũ Văn Bân nói ra toàn bộ những gì mình biết.


Uỳnh!
Trong đầu Dương Thanh nổ ầm ầm.

Anh sững sờ không dám tin vào tai mình.


Tuy Vũ Văn Bân nói không biết người mẹ mình nhắc tới có phải mẹ anh hay không nhưng xem ra chính là hai mẹ con anh.


Nếu đây là sự thật, vậy chẳng phải anh không phải là người của gia tộc Vũ Văn sao?
“Không thể như vậy được!”
Dương Thanh nổi giận bóp cổ Vũ Văn Bân, giận dữ hét lên: “Mày đang lừa tao đúng không? Nói đi, mày đang lừa tao phải không?”
Lúc này Dương Thanh đã hoàn toàn mất kiểm soát, bàn tay bóp cổ Vũ Văn Bân dùng rất nhiều sức, khiến anh ta không nói nổi một chữ.


“Anh Thanh!”
Mã Siêu thấy thế vội vàng đi tới, lo lắng nói: “Anh tỉnh táo lại đã! Giết anh ta rồi sẽ không biết gì nữa đâu!”
- ---------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi