CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lương Hoành Tín đưa tay bắt lấy Lưu Tuệ nói: "Lưu Tuệ, đây là cơ hội của nhà họ Lương chúng ta, con vì nhà họ Lương hi sinh một chút.”  

Lưu Tuệ mắt đỏ bừng, vô cùng ấm ức. Cô sao lại có người bố như vậy chứ, nhìn ánh mắt của Lục Tín Vỹ, cô sao lại không biết tâm tư của đối phương, tuyệt đối không đơn giản chỉ là bóp vai.  

“Buông tay.” Đường Tuấn nhìn Lương Hoành Tín, cau mày nói.  

Lương Hoành Tín nói: “Đường Tuấn, cậu câm miệng cho tôi, đây là việc nhà họ Lương chúng tôi, không liên quan gì tới cậu!”  

Bốp.  

Ông ta vừa mới dứt lời liền bị một chưởng của Đường Tuấn đánh bay ra ngoài.  

Lương Hoành Tín mặc dù cũng là Nửa Bước Hoá Thần, nhưng thế nào cũng không so được với Đường Tuấn.  

Xoạt xoạt xoạt  

Mấy người Lục Tín Vỹ vây quanh Đường Tuấn, nụ cười trên mặt bọn họ thu lại nói: "Oắt con, mày dám động thủ!”  

“Quỳ xuống, tự phế tu vi.”  

"Thế giới Man Hoang quả nhiên là hoang dã, một chút lễ nghĩa cũng không hiểu.”  

Mấy người đều thi nhau cười lạnh.  

“Lục Tín Vỹ, đem người này giao cho tôi đi, nhà họ Kim chúng tôi vừa vặn thiếu một tên chăn ngựa.” Lúc này, một cô gái ăn mặc có vẻ được nuông chiều cười đùa nói.  

Cô gái này tên Kim Linh Chi, là người của nhà họ Kim ở ngoại vực.  

“Hắc hắc, tu vi của anh ta không tệ, quả thực thích hợp thuần dưỡng những con ngựa hoang, hung thú! Nếu không phục, liền một roi quật xuống, hung hăng quật.” Lục Tín Vỹ phất tay nói: “Tôi đồng ý, anh ta liền giao cho cô.”  

Mấy người bọn họ hoàn toàn không đem Đường Tuấn để vào mắt, lại làm ra những việc như vậy với Đường Tuấn.

"Oắt con, còn không mau cút qua đây. Từ nay trở đi, nhà họ Kim chúng tao chính là chủ nhân của mày." Kim Linh Chi vẫy vẫy tay, dáng vẻ hất hàm sai bảo.  

"Đường Tuấn.” Lưu Tuệ vội vàng bắt lấy Đường Tuấn, nhìn anh lắc đầu.  

Đường Tuấn buông tay cô ra, cười nói: “Một đám có tiếng không có miếng mà thôi.”  

“Kim Linh Chi, tên chăn ngựa này nhà cô nói chúng tôi là có tiếng không có miếng kìa.”  

“Xem ra tên chăn ngựa này rất không nghe lời a.”  

Lời này của Đường Tuấn chẳng những không làm mấy người Lục Tín Vỹ tức giận, ngược lại còn cười đùa nhìn Kim Linh Chi.  

Kim Linh Chi khẽ cười lạnh, bàn tay quạt về phía Đường Tuấn nói: "Oắt con, hôm nay tao sẽ cho mày biết bài học đầu tiên của bọn tôi tớ nhà họ Kim, phải biết tôn trọng chủ nhân. Tại nhà họ Kim chúng tao, kẻ chăn ngựa địa vị thấp nhất, đến tôi tớ cũng không bằng, không có tư cách nói chuyện.”  

Luồng khí trên tay cô ta xoay tròn, dường như có thể bắt được vạn vật, mang theo một luồng khí tức hủy diệt mạnh mẽ, nếu thật sự đánh trúng người, tuyệt đối sẽ không đơn giản là bị chút vết thương nhẹ.  

“Kim Linh Chi, cô ngay cả Đại Kim Ngọc Thủ chưởng cũng dùng đến, thật đúng là đánh giá cao tên nhãi này.” Lục Tín Vỹ cười nói.  

"Cút ra!” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi