CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Tên nhóc nhà anh đúng là lợi hại, có chỗ dựa ở trong ngục, bây giờ còn có quan hệ với chiến thần Côn Luân?”
Chí Tiềm Long cười nói.

“Nhưng mà nhà họ Chí chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Không nói tới quan hệ giữa chúng ta với chiến thần Côn Luân, chú bảy tôi chính là thiếu tướng ở dưới trướng chiến thần Côn Luân đấy!
Điểm này anh có thể sánh được sao?”
Chí Tiềm Long liên tục hỏi.

Cả người Diệp Quân Lâm run lên, anh khẽ bật cười.

“Được, được, được, tôi sẽ chờ xeml”
Diệp Quân Lâm tiếp tục thưởng thức cây kiếm cổ đồng.

Nhà họ Chí vẫn vô cùng nóng lòng chờ chiến thần Côn Luân tới.

Ai cũng sốt ruột tới mức đi đi lại lại.


Đột nhiên họ như nhận ra điều gì, bước chân chợt dừng lại.

Chí Khiếu Côn cúi người cung kính hỏi.

Đăng sau có mấy người.

Trong đó có một người quen biết với nhà họ Chí.

Tổng chỉ huy quân khu Hoa Hải, Đỗ Minh Hạ.

Ngay cả vị này cũng tới.

Vậy thì chiến thần Côn Luân chắc chắn cũng sẽ tới Bên cạnh còn có năm người.

Chính là năm đại vương dưới trướng chiến thần Côn Luân.

Có điều người nhà họ Chí không biết họ.


Còn tưởng rằng trong đó có chiền thần Côn Luân.

“Cuối cùng thì chiến thần Côn Luân cũng tới!”
Chí Đông Phương vui mừng tới phát khóc.

Ông tổ và mấy người lớn tuổi nhà họ Chí đều sôi nổi bước tới nghênh đón.

Nhưng họ nào biết Đỗ Minh hạ và năm người kia không thèm để đến những người nhà Chí mà đi thẳng tới một bên.

Đó chính là hướng của Diệp Quân Lâm!
“Không phải chứ? Chẳng lẽ..

” Một suy nghĩ không ha đọt hiện lên trong đầu đám người Chí Đông Phương.

Vốn đã tưởng rằng một trong sáu người đã có được chiến thần Côn Luân.

Nhưng không ngò rằng lại không phải như vậy! Đặc biệt từ cấp hiệu đeo trên vai của bọn họ, có thể thấy rõ đây đều là năm vị thiếu tướng.

Năm vị thiếu tướng, mọi người đều lập tức nghĩ đến bộ ngũ kiêu hùng dưới trướng của chiến thần Côn Luân.

Hàng nghìn cặp mắt của họ Chí đều đồng loạt nhìn về phía nhóm sáu người của Đỗ Minh Hạ.

Đúng như dự đoán, bọn họ đến trước mặt Diệp Quân Lâm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi