CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC


Xã hội hiện tại khó mà tưởng tượng được.

Dù gì cũng không tiếp xúc đến.

Khi xưa Trần Hữu Đạo xuống núi, cũng đã mang theo không ít thánh được trị thương.

Để phòng vào lúc nguy cấp cần dùng đến.

Lần trước chiến đầu với Diệp Lâm Quân, anh ta thật ra cũng đã bị thương rất nặng.

Nhưng sau khi uống thuốc trị thương này xong, rất nhanh đã hồi phục.

“Trần Hữu Đạo là có ý gì đây?”
Diệp Lâm Quân cầm lấy hộp thuốc, cảnh giác hỏi.

“Ý của sư phụ rất đơn giản, để cho ngài sớm hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, ông ta lại đánh với anh một trận nữa! Lại lân nữa đánh thắng anh, đánh tan mọi nghỉ ngờ.

Thất Sát trực tiếp giải thích rõ mục đích.


“Nhanh uống đi, sớm chút đứng dậy từ trên xe lăn, đấu với sư phụ một trận nữa!”
Thất Sát đôn thúc.

Diệp Lâm Quân cười một cái: “Được, trận chiến của tôi và Trân Hữu Đạo là khó tránh khỏi! Nói ông ta chuẩn bị cho tốt! Nếu không thì thắng quá đễ dàng!”
Nghe thể, cả người Thất Sát như muốn nổi điên mà bỏ đi.

“Giờ mày đang ngồi trên xe lăn mà con nói khoác được à?”
“Sư phụ vừa mới đánh thắng Trấn Thiên Điện!
Ông ta mới là người mạnh nhất! Mày còn kém xa lắm!”.

Truyện Sủng
“Sư phụ muốn mày hồi phục mới đánh với mày một trận, chứ không phải ông ta kiêng ky mày mà muốn chứng minh bản thân, mà là chấp niệm trong lòng!”
Thất Sát tức giận nói.

Diệp Lâm Quân lại cười.

Dẹp bỏ thân phân, Trân Hữu Đạo thật sự chưa nhìn thấy hết thế đời mà.


“Quay về đi, thay tôi tặng cho Trần Hữu Đạo.

bốn chữ… Ếch ngồi đáy giếng”
Diệp Lâm Quân cười tiên khách.

Thất Sát mang theo một bụng tức giận rời đi.

“Diệp Lâm Quân xem ra rất không phục!
Phải để sư phụ lại lần nữa đã kích nó, thì nó mới biết trời cao đất dày: Diệp Lâm Quân cười.

Trần Hữu Đạo của ngày hôm nay như mặt trời ban ngay.

Sau khi chiến thắng Trấn Thiên Điện, danh tiếng ông ta nổi như cồn, người bên hải ngoại khiếp sợ.

Trần Hữu Đạo lại trong lúc vinh quang nhất đám chìm trong danh vọng, lại càng dễ dàng lạc mất bản thân.

Cho là bản thân mình vô địch thiên hạ…
Tuy nhiên Diệp Lâm Quân không quan tâm, chỉ cần có ích cho Đại Hoa, anh không sao cả.

Nhìn hộp thuốc thần trong tay mình, Diệp Lâm Quân ngược lại có cách nghĩ khác…
Nếu như chiến sĩ của Lạc Việt ai ai cũng có được loại thuốc giống như vậy, thương vong trên chiến trường có phải là được phục lớn bớt đi đau thương không?
Dù sao loại thần dược này trị thương này hiệu quả rất rõ rệt, trong giây lát đã có tác dụng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi