CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Chương 1801:

“Đúng vậy, anh ta cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi! Hơn nữa, tới lúc cần dùng đến thì anh đâu?

Ngồi trên xe lăn có thể giúp chúng ta được à?”

“Bây giờ anh ta còn không phải là một cục nợ vướng víu chắc?”

“Nghe lệnh của tôi, lát nữa không ai được phép bảo vệ Diệp Lâm Quân, chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ đồ vật thôi!” Bạo Long ra lệnh.

“Vậy thì các người chính là đang tìm cái chết rồi”

“Giết!”

Tứ Đại Ma Đầu dẫn các cao thủ đeo mặt nạ xông lên, đám Bạo Long cũng tiến về phía trước, chiến đấu với nhau.

Khoảnh khắc hai bên vừa giao chiến, họ đã nhận ra-sự chênh lệch về sức mạnh.

Mười sáu người nhóm Bạo Long có sức chiến đấu ngang với những cao thủ đeo mặt nạ kia.

Nhưng phe địch còn có bốn tên Ma Đầu…

Bọn họ mới là trọng điểm đó! Ai có thể ngăn được họ bây giờ?

Đối phương tiến công kín kẽ không một khe hở, bọn họ hoàn toàn không có cách nào câm theo đồ vật để đột phá vòng vây mà chạy ra bên ngoài cả.

Nói trắng ra là họ chỉ có thể chờ chết thôi.

Cuộc giao chiến giữa hai bên đang đến hồi gay cấn…

Bốn người của đội Lang bị đánh ngã xuống đất trước tiên. Ngay sau đó, ba người trong đội Long cũng không chống đỡ nổi. Cuối cùng là toàn bộ thành viên đội Hổ và đội Phượng đều ngã xuống.

Cuối cùng chỉ còn lại Bạo Long, Chiến Dần và Băng Hỏa Phượng Hoàng bốn người đang cố giữ chặt đồ vật. Nhưng bản thân bốn người cũng đang bị thương nặng.

“Giao đồ vật ra đây đi chứ hả?”

“Đến lúc này rồi còn phản kháng làm quái gì?”

Kẻ Đồ Sát Vạn Người Phùng Bách Nghiêm và Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc từng bước ép tới.

“Không có khả năng! Dù có phải tiêu hủy đồ vật thì bọn ta cũng sẽ không giao cho các người!”

Bạo Long gào lên.

“Mau kích hoạt thiết bị phá hủy đi! Dù đồ vật bị phá hủy cũng không thể để rơi vào tay kẻ địch được!”

Băng Hỏa Phượng Hoàng cầm cái vali, đang định thao tác.

“Vút vút vút…

Nhưng ngay lập tức, một loạt ám khí phóng vụt tới, bắn lên cánh tay của mọi người.

Xu Cả đám kêu gào thảm thiết, cái vali trong tay cũng rơi xuống mặt đất, nhưng lúc này mấy người Bạo Long đã không còn sức lực để giữ lại nữa.

Độc Diêm La Phàn Đông Thăng đi tới định nhặt cái vali lên. Đám Bạo Long cố hết sức tiến lên ngăn cản, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị đánh ngã xuống đất.

Mấy người giấy dụa muốn đứng dậy nhưng không thể dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phàm Đông Thăng cầm cái vali lên: Thời gian diễn ra trận chiến quá ngắn, không đủ để quân cứu viện đến kịp.

Nhìn đám Phàn Đông Thăng rời đi, mấy người Bạo Long đều cảm thấy tuyệt vọng. Nhiệm vụ của họ thất bại rồi!

“Đồ vật đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi “Các người lấy đồ đi, đã hỏi qua ý của tôi chưa?”

Bỗng nhiên có một giọng nói truyền ra từ trong xe.

Khi Tứ Đại Ma Đầu và các cao thủ đeo mặt nạ đang định rời đi thì bất ngờ có một giọng nói truyền đến…

“Hử? Vấn còn người à?”“Độc Diêm La Phàn Đông Thăng tò mò hỏi.

Tất cả mọi người đều dừng bước, nhìn về phía chiếc xe.

Mấy người nhóm Bạo Long nằm thoi thóp trên mặt đất, trong mắt mỗi người đều xẹt qua một tia tức giận.

“Đã đến lúc này rồi anh còn làm loạn cái gì?”

“Ngại mình sống quá lâu hở?”

“Người ta đã đi rồi?

“Anh cứ hết lần này đến lần khác gây náo động, muốn tặng người ta thêm một cái cầu người nữa đấy chắc”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi