CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Chương 1832:

Bọn họ lại càng muốn chính thức có được tấm thẻ nhận dạng thân phận của môn phiệt Tây Đường…

Nhưng Diệp Lâm Quân không để ý, cũng không trả lời.

Lúc này, Trịnh Quốc Thắng nói: ‘Vậy đi, Hạo.

Quân. Chỉ cần cậu cho chúng tôi thứ thuốc đó, chúng tôi sẽ cho cậu gặp lại người nhà.”

Sau khi Trịnh Quốc Thắng đưa ra điều kiện này, mọi người đều mở bừng mát.

Điều kiện này cực tốt! Vừa lúc nhắm vào Diệp Lâm Quân luôn! “Được! Để bà cụ dõ bỏ lệnh cấm!

Cho cả nhà cậu gặp mặt, tiếp tục cuộc sống!” “Gái này thì chúng tôi có thể đảm bảo!” “Tự nghĩ đi, thuốc này không có mấy tác dụng với cậu, nếu không đồng ý thì cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy bé Quân và Lê Nguyên nữa!”

Mọi người mồm năm miệng mười nói.

Tất cả bọn họ đều tin rằng điều kiện này không chê vào đâu được, Diệp Lâm Quân sẽ không từ chối.

Dù sao thì anh không có năng lực gặp lại vợ và con gái mình.

Nhưng ngay sau đó Diệp Lâm Quân lập tức từ chối: “Không cần! Ba tháng nữa tôi sẽ đích thân đến đón họ! Giò đừng có gấp!” Diệp Lâm Quân đang muốn môn phiệt Tây Đường bảo vệ vợ và con gái của mình đấy.

Sao lại đi đón họ về chứ? Hơn nữa, không phải anh muốn đi đón vợ và con gái lúc nào chẳng được sao? Tại sao phải dùng một thứ quý giá như vậy đánh đổi chứ? Đây là điều mà Ngô Thị Lan và những người khác không bao giờ ngò tới! “Hả?” Nghe được câu trả lời của Diệp Lâm Quân, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Ba tháng sau đến đón? Nói dễ dàng vậy? Ba hoa vừa thôi chứ?”

“Diệp Lâm Quân, lúc trước cậu nghe không rõ quy tắc sao? Muốn gặp người thì cậu phải có tư cách đó!” “Đúng vậy, ít nhất cậu cũng phải đạt tới cấp bậc Chiến Thần Văn Lang ngày trước!” Mọi người lập tức nói.

“Các người quan tâm tôi làm gì! Dù sao ba tháng sau, các người, bao gồm cả môn phiệt Tây Đường sẽ ngoan ngoãn nhìn tôi đưa Lê Nguyên và bé Quân đi!” Diệp Lâm Quân tràn đầy tự tin.

“Cậu có bị điên không? Cậu bây giò thì khác gì ba tháng sau?”

Không ai có thể tưởng tượng được Diệp Lâm Quân lấy gì để nói ra mấy câu này.

Anh tự bảo vệ mình còn khó nữa.

Làm sao có tư cách được môn phiệt Tây Đường công nhận chứ! Căn bản là không thể có chuyện này! “Diệp Lâm Quân, cậu thật sự không muốn giao thuốc ra đây sao?” Mấy người họ nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng! Thuốc là của tôi, liên quan cái con mẹ gì đến các ông bà?”

“Cho dù tôi cho chó ăn thì cũng không liên quan đến các người!”

“Oanhl’ Lời nói của Diệp Lâm Quân khiến mọi người vô cùng tức giận.

Thế mà lại dám măng bọn họ không bằng con chói “Diệp Lâm Quân, cậu không nhớ vợ và con gái của mình sao? Nếu chúng tôi…”

Trịnh Quân Nga rất lo lắng, thậm chí còn lấy hai người bé Quân ra để đe dọa Diệp Lâm Quân.

“Cô dám?”

Diệp Lâm Quân lạnh lùng nhìn cô.

Không một ai dám ra tay.

Chỉ cần bà cụ còn yêu thương Lý Từ Nhiệm thì không ai có thể coi thường bé Quân và Lý Từ Nhiệm.

“Cháu vừa nói cái gì thế? Sau này đừng có nói mấy lời này! Để cho bà cụ nghe được thì cháu gánh không nổi đâu!”

Ngô Thị Lan lập tức nhẳc nhở.

Dù sao thì vị trí của Lý Từ Nhiệm rất quan trọng.

Trịnh Quân Nga ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức ngậm miệng lại.

“Hạo Quân, cậu có thể đưa ra yêu cầu không?

Chỉ cần cậu có thể đưa cho chúng tôi thứ thuốc đó, chúng tôi sẽ đồng ý bất cứ điều kiện nào!”

Trịnh Quốc Thắng hỏi.

Thứ thuốc này quá quan trọng đối với họ.

Đủ để khiến bọn họ phất lên…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi