CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Bọn họ tin chắc rằng Triệu Viễn không dám ra tay.

Nếu anh ta ra tay, đầu anh ta có bệnh, là một tên đần độn ngu ngốc!
Sở Nhậm Hùng ngoắc ngoắc tay vói Triệu Viễn: “Nào, đánh tôi!”
Mọi người nhà họ Sở nhìn Triệu Viễn với vẻ trêu tức.

Chắc chắn anh ta không dám ra tay.

“Nếu hôm nay cậu mà không đánh tôi, tôi sẽ gây sự với nhà họ Triệu!”
Sở Nhậm Hùng cố tình khích tướng.

TIÔU, Triệu Viễn thực sự rất bối rồi.

“Tát ông ta!”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm truyền đến.

Trong mắt Triệu Viễn lóe lên tia sáng.


Anh đột ngột đi lên trước, vung tay tát mạnh vào mặt Sở Nhậm Hùng.

“Bóp!”
Một cái tát hạ xuống, âm thanh vang dội vang lên, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngắn cả người.

Trong sân cực kỳ tĩnh lặng.

Ngay cả tiếng hít thở cũng biến mắt.

Sở Nhậm Hùng bị đánh thì ngây ngắn cả người.

Đứng yên tại chỗ không biết làm gì.

“Aa…”
Một lát sau, Sở Nhậm Hùng hét lên một tiếng đau đớn.

“Hit!”
Sau đó là tiếng hít khí lạnh của mọi người.


Trên gương mặt của mỗi người đều là vẻ không thể tin _ nồi!
Qúa chắn động rồi đấy!
Một tiểu bối của nhà họ Triệu, lại tát gia chủ nhà họ Sở chuẩn hoàng tộc ở Hoa Hải trước mặt mọi người!
Ăn gan hùm mật gắu rồi!
Đối với kiểu người này, bắt kính đã là xúc phạm.

Nhưng không ngờ Triệu Viễn lại tát vào mặt…
“Phóc!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc khiếp sợ đến nỗi suýt thì hộc máu ngay tại chỗ.

Triệu Viễn điên à?
Lại dám đánh Sở Nhậm Hùng!
Tắt cả người nhà họ Triệu đều không thể tin nổi mà nhìn Triệu Viễn.

Trong án tượng của mọi người, Triệu Viễn là một đứa cháu có năng lực nhất và cũng nghe lời hiểu chuyện nhất trong đám con cháu nhà họ Triệu.

Nhưng hôm nay thái độ khác thường.

Như một kẻ điên.

Diệp Quân Lâm bảo anh ta làm gì, anh liền làm đó hả?
Triệu Viễn hỏng não rồi à?
Mọi người nhà họ Sở còn khiếp sợ hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi