CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Chiến thần Côn Luân chính là… Chính là Diệp… Diệp Quân Lâm…” Ảnh Tử lắp bắp.

“ý cậu là chiến thần Côn Luân trông rất giống Diệp Quân Lâm hả?” Chí Đông Phương lại hiểu nhầm ý.

“Cháu còn tưởng thủ trưởng Tần Uyên chỉ tùy tiện chỉ vào một người qua đường, thì ra là thật sự giống Diệp Quân Lâm.” Đám Chí Tiềm Long nói.

Ảnh Tử bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng, rất giống với anh Diệp Quân Lâm.”
“Tiếc quá, đáng lẽ cậu phải báo cho tôi sớm một chút, vậy thì tôi có thể đi tìm chiến thần Côn Luân, thật đáng tiếc.” Chí Đông Phương liên tục thở dài.

“Đúng vậy, đáng lẽ cậu phải báo cho chúng tôi từ sớm.” Người khác cũng trách tội.

Ảnh Tử chỉ có thể tìm lý do: “Lúc đó có kẻ gây sự trên con phố đó, hình như nhằm vào đám chiến thần Côn Luân, tôi đi xử lý đám người đó nên chưa kịp báo cáo.”
“Cái gì? Có kẻ dám mạo phạm chiến thần Côn Luân ư?” Chí Đông Phương lập tức nổi giận.

Nhà họ Chí cũng xôn xao.

“Tôi đã điều tra xong, là nhà họ Trịnh ở vùng này.” Ảnh Tử nói.


Chí Đông Phương ra lệnh: “Chiếu Côn, cháu đến nhà họ Trịnh cho chúng một bài học! Dám làm phản à! Chọc tức ta, ta sẽ tiêu diệt nhà họ Trịnh!”
Nhà họ Trịnh, hai người Trương Văn Thống còn đang kể lại chuyện mới xảy ra, Chí Khiếu Côn đã hùng hổ dẫn người xông tới.

Sau khi tuyên bố thân phận, đám Ngô Thị Lan vô cùng giật mình, đây chính là hoàng tộc chính thống của Hoa Hải! Mạnh hơn nhà họ Quách và nhà họ Sở rất nhiều.

Nhà họ Trịnh vội vã nghênh đón.

“Chính là các người gây sự ở đường Chính Ninh hồi chiều đúng không?” Chí Khiếu Côn hỏi.

Người nhà họ Trịnh đều nổ tung, nhận thấy đã gặp phải phiền phức to.

“Nói mau!” Chí Khiếu Côn ép hỏi.

“Là… Là chúng tôi xử lý chút việc tư…”
Trương Văn Thống và Trịnh Quân Nga vội thừa nhận.

Chí Khiếu Côn tiến lên, giơ tay tát lia lịa lên mặt Trương Văn Thống và Trịnh Quân Nga, mỗi người đều ăn mười cái bạt tai, mặt sưng vù như mặt lợn, Trịnh Quân Nga bị đánh khóc, Trương Văn Thống cũng ủ rũ.


Gần đây làm gì mà cứ bị đánh suốt vậy?
“Các người có biết đường Chính Ninh có ai không? Chiến thần Côn Luân với thủ trưởng Tần Uyên của chiến khu Tây Cảnh đều ở đó, thế mà các người dám phái một đám tới đó gây sự hả? Nhà họ Trịnh suýt nữa bị tiêu diệt đấy biết không?” Chí Khiếu Côn giơ chân đá ngã xe lăn của Trương Văn Thống.

Sắc mặt Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thăng thay đổi.

Chiến thần Côn Luân? Đối với nhà họ Trịnh, đây là đề tài xa xôi cỡ nào.

Đó là người có địa vị cao quý nhất, Trấn Quốc Đại tướng quân.

Họ suýt nữa mạo phạm tới thần uy của chiến thần trấn quốc.

“Các người tự kiểm điểm lại đi.

Chỉ cần có lần thứ hai, tôi sẽ trực tiếp dẹp nhà họ Trịnh!” Chí Khiếu Côn tức giận dân người rời đi.

Nhà họ Trịnh lặng ngắt như tờ.

Suýt nữa thì cả nhà họ Trịnh sẽ xong đời.

Côn Luân “Hôm nay Diệp Quân Lâm thật may mắn, cố tình gặp gỡ chiến thân Côn Luân và Tân Uyên! Không ngò đối phó với Diệp Quân Lâm một lân mà suýt nữa làm hại cả nhà họ Trịnh!”
Đám Ngô Thị Lan đều tràn đầy khó tin.

Nếu thực sự xúc phạm chiến thần Côn Luân thì hậu quả không thể tưởng tượng được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi