CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1782

Có thể lấy lại biển hiệu cho nhà họ Mạc không, có thể bảo vệ mặt mũi của giới y học nước V không, dựa vào hành động này.

Anh ta cuối cùng nhìn Giang Nghĩa, trong lòng thầm nói: Sư phụ, đồ nhi tin sư phụ tuyệt đối sẽ không lừa đồ nhi, đồ nhi tin sư phụ! Đồ nhi muốn chứng minh với người đời năng lực của sư phụ.

Mạc Nguyên của lúc này tin tưởng Giang Nghĩa trăm phần trăm, anh ta bước ra.

Mà những người vây xem đó, tất cả đều thở dài.

“Không cần nhìn, thua chắc rồi.”

“Haizz, một đứa trẻ tốt, tin ai không được, lại đi tin một tên lừa đảo chỉ biết nói phét?

Hết cách cứu, hết cách cứu.”

Thi đấu còn chưa bắt đầu, trong phòng đã tỏa ra một bầu không khí thua là cái chắc.

Socrates nhún vai, nói với thủ hạ: “Còn đợi cái gì? Đi khiêng bệnh nhân ra đây.”

Lập tức có 8 tên thủ hạ khiêng một cái giường đi ra, đặt chiếc giường đó ở giữa đại sảnh, ở trên giường có một người bệnh nặng đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh năm ở đó.

Socrates phất tay: “Cậu Mạc, mời.”

Mạc Nguyên hít sâu một hơi, đi tới trước giường bệnh.

Mọi người lũ lượt đưa mắt nhìn, xem Mạc Nguyên rốt cuộc làm sao cứu được một người bệnh nặng như này, phải biết bệnh nhân này đã khiến mấy chục bác sĩ nổi tiếng của thủ đô phải bó tay.

Không ai tin Mạc Nguyên có thể chữa khỏi người đó.

Chỉ thấy Mạc Nguyên đi một vòng bệnh nhân đó, lúc thì chau màu nhăn mặt, lúc thì chăm chúc quan sát, hết mười lăm phút cũng chưa chính thức ra tay.

Socrates có hơi sốt ruột.

“Này, cậu rốt cuộc có biết chữa không?

Nếu không biết thì nói thẳng, bớt ở đó giả đò?”

Mạc Nguyên mặt mày lạnh lùng nói: “Ông vội gì chứ? Làm bác sĩ, nhìn nghe hỏi là kiến thức cơ bản. Trước khi cứu chữa cho bệnh nhân, tôi không được quan sát kỹ hay sao?”

“Vậy cậu rốt cuộc muốn quan sát bao lâu?!”

“Khéo quá, tôi vừa hay quan sát xong rôi, bây giờ có thể ra tay cứu chữa.”

Socrates đã cười: “Vậy ư? Vậy tôi ngược lại phải lĩnh giáo y thuật cao minh của cậu Mạc, xem thử cậu học được bản lĩnh gì từ chỗ bác sĩ Giang.”

Mạc Nguyên hừ lạnh một tiếng, đi sang một bên mở hộp thuốc của mình.

Anh ta vừa lấy thuốc vừa nói: “Đầu tiên nói một chút trước, mấy chục bác sĩ nổi tiếng của thủ đô đều bó tay, không phải do y thuật của mọi người không giỏi, mà là mọi người đi nhâm hướng. Bệnh nhân này căn bản không mắc bệnh!”

Một câu nói đã dọa Socrates gần chết.

Trán ông ta nhỏ xuống mồ hôi lạnh. Lẽ nào Mạc Nguyên nhìn ra huyền cơ bên trong?

Các bác sĩ khác cũng đều dựng tai lên, nghe kỹ những lời Mạc Nguyên nói tiếp theo.

“Thật ra, bệnh nhân này không phải bị bệnh, mà là… trúng vận xấu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi