“Gọi Ma Kính Thiên”
Khương Thời Miễn rống to, trong miệng phun ra một thẻ ngọc bị tàn phá đen xì xì.
Thẻ ngọc này bay ra giống như cá voi gặp nước biển vậy, nuốt hết máu tươi tản ra từ người hai tu sĩ này.
Mà thẻ ngọc sau đó vặn vẹo giống như được sống lại, biến thành một con dị thú dữ tợn cao hơn hai người.
Khi nó xuất hiện, ngửa mặt lên trời rống lên, sau đó thân thể mở ra hóa thành một tấm khiên, che chở cho Khương Thời Miễn ở phía sau.
Đúng lúc này, mười vạn kiếm mang cũng đã đến.
Những tu sĩ ngăn cản, vô luận sử dụng thuật pháp gì đều bị kiếm mang đâm thủng, sau đó thân thể sụp đổ, nguyên thần cũng bị kiếm mang đánh thành mảnh vụn.
Có người thi triển ra thủ đoạn giống như ngọc quy của Tân Trạm, ngăn trở đợt thế công đầu tiên của cơn mưa kiếm này, nhưng kiếm mang thật sự có quá nhiều, từng tầng xếp chồng lên nhau, chờ khi vòng bảo hộ tiêu tán vẫn phải chết.
Mà tu sĩ chạy trốn càng không cần phải nói, tốc độ nhanh hơn nữa, cũng sẽ bị kiếm mang đuổi theo, sau đó bị đâm xuyên qua thân thể.
Theo mười vạn kiếm mang xuyên qua, trời đất hoàn toàn yên tĩnh.
Đất đai tràn đầy huyết dịch, hội tụ thành sông.
Bầu trời nổi lơ lửng mùi máu khắp nơi, gần như nông đậm đến kinh tởm.
Chùm tia sáng cuối cùng cũng bắt đầu rơi xuống, ánh sáng con dấu trên cổ tay Tân Trạm lặng lẽ phát sinh biến hóa.
“Đi thôi”
Tân Trạm thấy Ngô Bình Nhi ở phía sau nhìn đến ngốc nghếch, nắm lấy cánh tay cô ta bay về phía sau.
“Không phải tất cả họ đều chết rồi hay sao? Chúng ta sao phải chạy nữa” Ngô Bình Nhi nói.
“Những người khác có thể chết, nhưng Khương Thời Miễn thì không”
Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, tăng nhanh tốc độ lên, đi thẳng đến pháp trận truyền tống của Ngô Bình Nhi.
Trong tất cả trận pháp thì phổ biến nhất là trận pháp truyền tống, khắc họa cần tiêu hao thời gian nhất.
Đây cũng là nguyên nhân Tân Trạm không ở trong trận pháp đầy sương trắng mà một lần nữa khắc trận pháp truyền tống.
Thứ nhất là động tĩnh, trong quá trình khắc họa sẽ khiến cho không gian không ổn định, dễ dàng bị đám tu sĩ của Tê Vân Tông bên ngoài phát hiện dị thường.
Thứ hai chính là lúc ấy so với khắc họa trận pháp, thì giải quyết những tu sĩ dám tiến vào, cùng với khôi phục thực lực, học tập sơ lược Thuật Huyết Độn càng quan trọng hơn.
Mà sau đó Khương Thời Miễn đánh tới cũng chứng minh quyết định của mình là chính xác.
Khương Thời Miễn đánh chưởng thứ hai trực tiếp đánh vỡ trận pháp, nếu mình chỉ lo khắc họa trận pháp truyền tống, sợ là lúc ấy đã mất mạng rồi.
“Anh nói Khương Thời Miễn chưa chết ư” Ngô Bình Nhi sửng sốt nói.
“Không phải là chưa chết, mà là không sao cả”
Tân Trạm nói xong, Ngô Bình Nhi giật mình trừng to hai mắt.
“Một trong số năm Ngũ Tử Ma Môn, tên này xác thực rất mạnh” Ánh mắt Tân Trạm phát ra ánh sáng, nhìn lại giữa không trung ở phía sau vẫn bị quái vật màu đen bao bọc, nhưng không nhìn thấy phương hướng tung tích.
Không biết vì sao, đáy lòng Tân Trạm nổi lên cảm giác nguy hiểm nồng đậm, hơn nữa càng thêm mãnh liệt.
“Trận pháp truyền tống đã đến”
Đi tới phía trước, Tân Trạm đột nhiên rơi xuống..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ