CHIẾN TUYỆT VÔ SONG

Hắn vừa đi vừa nghĩ thì con cáo đen trên vai hắn đột nhiên nhảy xuống, ngó ngó bốn phía chổng mông áp sát mũi xuống nền bắt đầu hít hít ngửi ngửi gì đó.

Mạc Hiểu Nam lúc này bỗng nhiên chú ý đến một chi tiết nhỏ bên dưới nền tế đàn, ở ngay góc bên phải của tế đàn có một vết nứt nhỏ, tuy vết nứt này không ảnh hưởng đến sự vận chuyển của tế đàn, nhưng đối với hắn lại là một điểm có thể lợi dụng.

Bước vài bước đã đến bên cạnh vết nứt, hắn ngồi xổm xuống tay sờ sờ vết nứt thì cảm giác được một điểm khác thường, những chỗ khác hầu như có chút ấm áp thì vết nứt này lại lạnh như băng, thậm chí còn có hàn khí bốc lên, phải để ý thật kỹ mới nhìn thấy điểm này, hắn khi nãy cũng tưởng mình đã nhìn kỹ lắm rồi, nhưng cuối cùng cũng lầm to.

Con cáo đen lúc này cũng mò lại chỗ hắn, nó bò sát lại vết nứt, lấy móng vuốt bé xíu cào cào vết nứt, nhưng do tế đàn hết sức kiên cố nên cào mạnh cỡ nào cũng không thể làm tổn hại đến nó.

"Tiểu Hắc đừng cào nữa, ngươi có cào cách mấy cũng không ăn nổi đâu."

Tiểu hắc ủ rũ nằm xuống đất.

Nền của Tế đàn này hầu như được làm bằng một loại đá gì đó, nhìn bề ngoài giống cẩm thạch nhưng lại cứng rắn lạ thường.

Leng keng!

Hắn lấy ra một thanh đoản đao thử cạy vết nứt này rộng ra thêm một chút, nhưng đoản đao giống như đậu hũ vậy, mới sử dụng một chút sức lực đã gãy làm đôi mà nền tế đàn vẫn không sức mẻ một miếng nào.

Thấy quá khó ăn được nên hắn chỉ còn cách từ bỏ.

Tiếp tục đi loanh quanh một hồi cuối cùng hắn đi đến trung tâm tế đàn, cái hố ở trung tâm tế đàn rộng mấy chục mét, máu tươi liên tục chảy xuống dưới.

Mạc Hiểu Nam ngồi xổm trên miệng hố nghiêng đầu ngó ngó xuống phía dưới, bên dưới chả có gì ngoài các trận pháp chuyển hoá xếp chồng lên nhau đang điên cuồng vận chuyển.

Mạc Hiểu Nam ném thanh đoản đao gãy trong tay xuống bên dưới, thanh đoản đao vượt qua mấy lớp trận pháp đầu tiên an toàn, nhưng càng về sau thanh đoản đao từ từ bị ăn mòn, sau đó hóa thành một đám khí thể màu xanh thẫm cuối cùng từ từ chìm xuống bên dưới.

Hắn lúc này sờ sờ cổ văn trên miệng hố, ấn ký trên mu bàn tay cũng sáng rực lên, cổ văn trên tế đàn lúc này đột nhiên bừng sáng, chúng từ từ chuyển động giống như có sinh mệnh vậy, cả cánh tay của hắn lúc này đã bị cổ văn bao phủ thống khổ không chịu nổi.

Aaaa!

Hàm răng cắn chặt, mồ hôi tuôn ra như mưa sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, đau đớn tột độ làm cho thần trí của hắn bắt đầu mơ hồ, từng đốt xương thớ thịt trên cánh tay bị cổ văn bám lấy đang từ từ hóa thành màu đen, cổ văn không dừng lại mà bắt đầu lan tràn khắp cả cơ thể của hắn, nó len lỏi vào sâu bên trong cốt tủy, đan điền hay lục phủ ngũ tạng thậm chí là thứ hải đều bị cổ văn chiếm cứ.

……

Cách nơi đó rất rất xa.

Tiêu Dao Tử đang thiết đặt cấm chế lên trên Viêm Long Thánh Thương lúc này cũng nhận ra có thứ gì đó bất thường, trên pháp bảo bản mệnh của hắn đột nhiên xuất hiện mấy cổ văn màu đỏ nhưng lan tỏa chưa được bao nhiêu đã bị cổ thú khắc bên trên thôn phệ mất.

Tiêu Dao Tử lập tức cau mày nói: "Tên tiểu tử này thật là biết gây chuyện, đến huyết văn thù cũng dám chọc, nếu như không xử lý kỹ càng thì hậu quả mà nó gây ra khó có thể tưởng tượng nổi.

Hắn đưa hai tay bắt đầu kết ấn.

« Phá Không Đại Thuật »

Trước khi biến mất hắn tiện tay cầm theo cây Viêm Long Thánh Thương đang thiết chế lở dở kia, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất không còn dấu vết, động phủ tạm thời lúc này cũng chìm vào tĩnh mịch.

Tế đàn bên dưới Sơn cốc của Thiên Kiều Sơn.

Cơ thể của Mạc Hiểu Nam lúc này đã bị huyết văn thù chiếm cứ hơn phân nửa, quá trình hắc hoá do huyết văn thù đang diễn ra nhanh chóng, không đến mười phút nữa thì cả cơ thể của hắn sẽ hoàn toàn bị đồng hoá, một khi bị đồng hoá thì cho dù Tiêu Dao Tử có đến thì cũng khó có thể cứu được.

Nhưng cơ thể hắn giống như có một loại ngoại lực nào đó phản kháng lại, vô số xiềng xích đột nhiên hiện lên bao phủ toàn bộ cơ thể, loại khí tức thần bí lúc trước mà Mạc Hiểu Nam dùng để làm vũ khí, lúc này cũng từ lỗ chân lông hắn trào ra bao phủ toàn bộ cơ thể làm chậm đáng kể quá trình cơ thể bị hắc hoá.

Nửa tiếng sau.

Một khe nứt không gian ngay bên cạnh Mạc Hiểu Nam chợt hiện ra, từ bên trong một thiếu niên bước ra, một tay cầm bút một tay cầm một tấm lệnh trên đó có khắc hai chữ Thiên Nguyên.

Người này không phải ai khác ngoài Tiêu Dao Tử.

"Phù! Cấm chế này có chút cổ quái nên khá tốn thời gian, nhưng mong rằng mình không đến quá trễ."

Hắn vừa bước ra thì điều đầu tiên hắn làm là dò xét xung quanh, đó là một thứ đã ăn sâu vào trong tiềm thức và tạo thành bản năng, sau khi nhìn xung quanh không thấy gì đặc sắc thì hắn mới tập trung nhìn Mạc Hiểu Nam đang trong trạng thái nửa đen nửa trắng mình đầy dây xích bên ngoài còn bao bọc bởi một lớp đặc chất.

"Ừ cũng thông minh đấy, biết tận dụng ưu thế để kéo dài thời gian đồng hóa, lần này được 8 điểm."

Hắn từ từ bay lại gần Mạc Hiểu Nam xem xét kỹ lưỡng một hồi rồi mới ra tay, Tiểu hắc ngồi bên cạnh Mạc Hiểu Nam trong mắt cũng hiện lên chút sợ sệt.

Tiêu Dao Tử xoa xoa đầu nó nói: "Không cần phải lo lắng, mạng của tên tiểu tử này còn dai hơn cả đỉa nên không thể toang nhanh như vậy được đâu, hết sức bị ăn tra tấn mấy năm là khỏi hẳn."

Hắn cũng biết rõ con cáo đen này nhìn vẻ bề ngoài ngáo ngáo, nhưng tốt xấu gì cũng là dân chà đồ nhôm chuyên nghiệp, nên việc hiểu rõ hắn nói gì cũng là điều dễ hiểu.

Hắn lập tức lấy ra pháp bảo bản mệnh của mình bỏ xuống trước mặt, từ bên trong lấy ra rất nhiều loại bút cùng không ít thiên tài địa bảo, không những thế còn có một thứ khá giống linh hồn, thứ này đối với người đang ở trạng thái năng lượng giống như hắn thì đảm bảo là vật đại bổ.

Tiêu Dao Tử đưa tay cầm lên một cây bút, đầu bút dựa theo cổ tay của hắn bắt đầu chuyển động chả mấy chốc đã viết ra một đạo cổ văn, cổ văn không tan biến ngay lập tức mà tồn đọng ở trên không trung run nhẹ mấy lần, mà bút của Tiêu Dao Tử không hề ngừng lại cổ tay vẫn uyển chuyển đong đưa không đến mấy phút cổ văn đã vây kín xung quanh Mạc Hiểu Nam, hắn lúc này mới ngừng bút lại, đặt cây bút trên tay xuống.

Một giây sau hắn lại cầm thêm một cây khác lên, cây bút này ngoại hình rất giống cành liễu, cuối đầu bút còn có mấy cái lá nhỏ hết sức tinh tế.

Tiếp tục vẽ thêm một tầng cổ văn bên ngoài nữa, lầm này nét chữ tựa hồ mảnh mai hơn trước rất nhiều, nhưng cũng chẳng mấy chốc đã hoàn thành, nhưng cứ mỗi khi hoàn thành một lớp cổ văn thì Tiêu Dao Tử lại thay một cây bút, cổ văn cũng biến đổi dày mỏng nặng nhẹ dựa theo mỗi loại bút.

Tổng cộng có chín lớp cổ văn, mỗi lớp đều khác nhau không có lớp nào giống lớp nào.

Khi viết xong cơ thể của Tiêu Dao Tử cũng mờ nhạt thêm một chút, nhưng sau khi hắn nuốt vào một viên hồn đơn thì thân thể cũng trở về như lúc ban đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi