CHIẾN VÀ HÒA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ nhìn hành động thôi đừng xét đn phong cách hay khí chất nhé

Chỉ nhìn hành động thôi, đừng xét đến phong cách hay khí chất, nhé?

“Dậy! Rời giường đi! Nhanh!”

Harry bừng tỉnh. Dì nó lại đang đập đập cửa phòng.

“Dậy nhanh!” Dì nó hét to. Harry nghe thấy tiếng chân dì đi về phía nhà bếp, sau đó là thanh âm cái chảo đặt lên mặt bếp. Xoay người đưa lưng về phía cửa, nó cố gắng nhớ lại giấc mơ ban nãy. Đó là một giấc mơ đẹp: Hagrid ôm nó, đụng phải Sirius, sau đó Sirius đem chiếc mô-tô bay của mình cho Hagrid mượn, Hagrid ôm nó bay qua hơn phân nửa đất nước Anh, trên đường đi nó lăn ra ngủ…

“Mày thức dậy chưa?” Dì đã chạy lại trước cửa phòng nó, tiếng kêu ấy khiến hồi ức của Harry bị gián đoạn.

Harry hơi nhổm dậy, lục lọi đầu giường tìm mắt kính: “Sắp.”

“Sắp? Vậy nhanh lên! Ta muốn mày trông chừng món thịt xông khói, mày dám để nó khét thử xem… Trong ngày sinh nhật của Dudley hết thảy mọi thứ đều phải hoàn hảo.”

Ờ, sẽ hoàn hảo, nếu cả nhà không đi sở thú thì mục tiêu này càng dễ thực hiện. Harry chậm rãi từ trên giường đứng lên, bắt đầu tìm vớ. Nó cảm thấy có thể lý giải thái độ nhà dì đối với mình, mặc dù biết dì và anh họ vẫn còn một ít quan tâm đến nó, dù sống lại một lần, dù có chuẩn bị tâm lý, nó cũng không thể không cảm thấy chán ghét được. Việc nó có khả năng làm cũng chỉ là tuỳ thời cách dượng Vernon xa một chút, tận lực ít xuất hiện trước tầm mắt Dudley, ngoan ngoãn nghe lời dì Petunia giao phó, lúc cô Marge tới nhà chơi thì cố gắng kiềm chế pháp thuật không cho bùng nổ… Dù sao thì nó đã được định sẵn là người giết chết Voldemort, hoặc là, chú định bị Voldemort giết chết.

Harry thay quần áo, theo hành lang đi vào nhà bếp. Một loạt hộp quà, gói quà to nhỏ phủ kín cả bàn ăn lẫn sô pha giống hệt như trong ký ức, nó chỉ nhìn thoáng qua liền đem ánh mắt thu hồi đến cái chảo đang xèo xèo trước mặt. Bọn họ quả thật muốn đi chơi sở thú, và đương nhiên là Harry sẽ bị đem sang nhà bà Figg như thường lệ.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, không khí vui vẻ trong gia đình ở phòng khách nhà Dudley đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho biến mất không còn tăm hơi, bà lão Muggle ấy bị gãy chân. Thế là giữa tiếng khóc như thật của Dudley, tiếng thét chói tai của dì Petunia cùng tiếng rống to của dượng Vernon, Harry lười biếng đưa ra yêu cầu chắc chắn bị phủ quyết “Để con ở nhà một mình đi”.

Tuy rằng Harry tuyệt đối tin tưởng biểu hiện của mình so với lúc trước càng khiến cho nhà dì dượng nó vừa lòng, nhưng nhà Dursley vẫn vô cùng không tình nguyện mang nó theo. Ngồi ở băng ghế sau, nó tự nhủ với chính mình rằng: xem đi, đây là quán tính lịch sử a! Lần này so với lần trước nó càng tình nguyện mình được ở nhà, nhưng rồi cũng đâu có thành công.

Nó cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra. Theo lý thuyết, chủ nhân cây đũa phép Cơm Nguội là nó, vậy thì vì sao bùa chú bị bắn ngược lại đưa nó về mười bảy năm trước chứ? Hồi ấy không phải Dumbledore đã từng nói rằng thứ bị Voldemort tự tay giết chết chính là hồn phiến của hắn sao? Đã như vậy, chỉ cần giết chết chủ hồn là thành công rồi. Chẳng lẽ Avada Kedavra còn có công dụng khác chưa ai biết đến? Hoặc là, bùa chú không lời cuối cùng của Voldemort lúc ấy căn bản không phải là Avada Kedavra? Nó thật sự không nghĩ ra, tại thời khắc lúc ấy Voldemort còn có thể sử dụng bất kì bùa chú nào khác…

Nó đã từng suy xét qua việc chạy vào rừng rậm Albania đi giết tên Voldemort đang trong trạng thái cực kì suy yếu, bất quá trước tiên tạm thời chưa đề cập đến pháp thuật của nó còn chưa trưởng thành (trên thực tế Harry hoài nghi năng lực pháp thuật của mình vĩnh viễn cũng không đạt tới trình độ của Voldemort) và đường sá xa xôi, chỉ cần mỗi dì Petunia Harry cũng không thể vượt qua. Dì luôn luôn cam đoan Harry phải ở trong tầm mắt quan sát và theo dõi của mình. Lại càng không đề cập đến việc nó còn chưa có cây đũa phép gỗ cây nhựa ruồi của mình. Không có đũa phép, nó làm sao tiêu diệt được linh hồn Voldemort? Trông cậy vào việc pháp thuật bùng nổ từ một đứa nhóc không khống chế được mình sao?

Về phần tìm người đi thay, Harry căn bản không có suy nghĩ qua. Lấy trình độ giảo hoạt của Voldemort mà nói, chỉ có cụ Dumbledore ra tay mới có thể đảm bảo thành công. Nhưng mà Harry thật lòng hi vọng vị hiệu trưởng kính yêu của nó có thể sống lâu thêm vài năm – xác thực mà nói thì trừ bỏ chính mình, bất kì hi sinh của ai cũng phải ngăn ngừa. Một tính mạng của nó có thể đổi được biết bao sinh mạng khác, Harry lạc quan nghĩ, mua bán có lời đấy chứ!

Harry đương nhiên đã suy xét qua khả năng Voldemort cũng quay về quá khứ. Bất quá đã mười năm trôi qua, cái gì cũng không hề phát sinh, thế giới Muggle sóng yên gió lặng. Tuy rằng nó không hề nhớ Voldemort trước khi giết mình có nói một câu mạc danh kì diệu kia, nhưng làm sao có thể đảm bảo trí nhớ của một đứa bé ba tháng tuổi là đầy đủ chứ? Hơn nữa, Voldemort xác thực có triển khai lời nguyền giết chóc với mình, cũng xác thực đã biến mất, vậy lấy đầu óc cùng tính cách của hắn ra mà nói, không có khả năng biết rõ kết quả còn giơ đầu ra chịu chết, càng không có khả năng đã sống lại mà mười năm không ló thân mình ra. Nghĩ lại đi, bảy Trường Sinh linh giá lận nha!

Nghĩ đến đây, Harry theo bản năng vươn tay sờ cái trán. Nó rốt cuộc đã tìm được niềm vui với mái tóc sinh trưởng tốt tươi của mình, bởi vì chúng có thể giúp che đi vết sẹo. Nó cũng chẳng muốn mỗi lần gặp ai người đó lại cứ nhìn chăm chăm vào vết sẹo ấy. Nó cũng xác định nó không thích cảm giác đau đớn như thiêu đốt từ vết sẹo, may mắn là cho đến giờ cái vết sẹo ấy còn rất bình thường, chỉ như bao vết sẹo khác mà thôi.

Nói như vậy, nó có thể có rất nhiều cơ hội trước tiên giải quyết Voldemort vì nó biết rõ những chuyện sắp xảy ra. Đương nhiên là chỉ dựa vào chính mình, nó không muốn kéo bạn bè và người thân của mình vào vòng nguy hiểm. Có cụ Dumbledore râu dài, giáo sư Snape độc miệng nhưng ẩn nhẫn, có Hedwig tuyết trắng trung thành của nó… còn có chú Sirius. Harry nghĩ đến hình ảnh chú ngã vào cổng vòm, trong lòng liền trầm xuống như đổ đầy chì, còn vô cùng đau đớn như bị xoắn lại cùng một chỗ.

Nếu có thể chỉ sử dụng máu tươi của mình, đổi lại một kết thúc thắng lợi cho cuộc chiến, nói như thế nào cũng đều là có lợi. Khắp đầu Harry chỉ có hình ảnh Voldemort, ngay cả giọng uy hiếp của dượng Vernon nó hoàn toàn không nghe được nửa chữ.

Trên thực tế, thời điểm nó ngẩn người suy nghĩ, trừ bỏ hồi ức về quãng thời gian khoái hoạt cùng bằng hữu thì thứ nó thường xuyên nghĩ đến chính là khi nào có thể gặp lại Voldemort cùng phương pháp đối phó hắn. Bởi vì mỗi khi nghĩ đến vấn đề này nó sẽ quên hết những việc khác, bỏ qua không ít những khiêu khích từ Dudley cũng như mấy tiếng gầm rú của vợ chồng Dursley, thành ra tránh được kha khá rắc rối, còn có thể ăn no mấy bữa. Vợ chồng Dursley đối với biểu hiện thường xuyên dại ra của Harry phi thường vừa lòng, hơn nữa Harry nghe lời, không tranh luận cũng không hỏi quá nhiều thứ, trên cơ bản là không gây phiền phức. Năm Harry vào tiểu học, bọn họ dọn dẹp một góc cái nhà kho đồ chơi của Dudley làm phòng ngủ cho nó, chỉ cần khi có khách nó bảo trì yên lặng là được. Chút điều kiện cỏn con ấy đối với Harry quá dễ dàng, cho nên mặc dù Dudley vừa khóc vừa nháo, lại còn phát hoả cũng không thể thay đổi quyết định của vợ chồng Dursley.

Xe ngừng. Harry ngẩng đầu, thấy được qua lớp kính xe, trước cửa vườn bách thú có rất nhiều gia đình – giống như nhà Dursley – dẫn con cái mình đi chơi. Dudley cả quãng đường đi chưa hề nói chuyện với Harry một câu, vừa đến nơi nó đã dùng tốc độ nhanh nhất xuống khỏi xe, còn không quên đóng sầm cánh cửa xe ngay trước mũi Harry. Chậc, tính khí trẻ con! Harry thờ ơ đẩy cửa ra, thủ đoạn ấu trĩ cỡ nào a! Nó hiện tại xem như đã thăm dò được tính tình vị anh họ này của mình, chỉ cần không để ý đến ảnh, không quá bao nhiêu thời gian anh ta sẽ tự thấy nhàm chán mà chạy đi tìm thú vui khác.

Nếu cha mẹ mình vẫn còn thì tốt rồi. Harry chậm rãi theo sau người nhà Dursley, bảo trì một khoảng cách nhất định – đây là yêu cầu của dượng Vernon. Khắp nơi đều là từng nhóm người nhà mang theo con nhỏ, Harry không thể không nhớ lại hình ảnh người mẹ tóc đỏ ôm mình dịu dàng cười, cha còn làm phép ra đám mây đủ màu đến chọc cho mình cười. Từ khi trọng sinh đến nay, thời điểm Harry cảm thấy hạnh phúc nhất chính là vài giây đầu ngắn ngủi ấy, tuy rằng Voldemort xuất hiện liền không bao lâu sau…

Nhưng mà thật sự là có chỗ kì quái, không phải sao? Hắn ta lúc ấy thi triển một loại phép thuật chưa từng gặp qua. Hết thảy đều sóng yên gió lặng, đây là sự thật, nhưng Harry vẫn cảm giác có cái gì đó không đúng.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đi đến khu chuồng các loài bò sát. Harry nhìn thấy Dudley le lưỡi, nhăn mặt, gõ tay, lớn tiếng hét to với con trăn bự sau lớp kính cũng không thể nào làm nó di chuyển xíu xiu nào, sau đó thất vọng ỉu xìu kéo cánh tay dượng Vernon qua một cái chuồng khác. Nó đi lên phía trước, trong đầu còn đang phân vân có nên hành động theo lịch sử hay không. Cấm túc cũng chẳng sao cả, thế nhưng tiêu chuẩn thức ăn giảm xuống lại là vấn đề lớn. Nếu đã không tính toán dựa vào bạn bè thì nó càng phải chăm sóc thân thể mình cho thật là tốt, có đúng hay không?

Ngay khi nó còn đang do dự, Harry đột nhiên cảm giác được một trận sung sướng thật lớn, bài sơn đảo hải mà đến. Đợi cho đến khi nó nhận ra hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kiếng là một thằng nhóc miệng đang há to, phản ứng đầu tiên chính là bụm miệng mình lại trước khi nó kịp phát ra tiếng cười. Nó vừa rồi đâu hề nghĩ đến bất kì sự tình nào đáng cười! Harry trừng mắt nhìn ảnh ngược của mình, nhận ra người cảm thấy mỹ mãn không phải là nó, nói cách khác, là Voldemort.

Quả nhiên là có cái gì đó bất đồng! Chuyện có thể khiến cho Voldemort cao hứng như vậy đối với nó chẳng phải tốt đẹp gì. Cái chuyện mà hắn vẫn muốn làm… vừa mới thành công… Harry cố gắng cảm thụ cái cảm giác này, muốn biết rốt cuộc Voldemort làm xong chuyện gì, thế nhưng cảm giác ấy chỉ lướt qua trong giây lát, làm cho Harry thật sự hoài nghi liệu sung sướng ấy có phải chỉ là ảo giác của mình hay không.

Không! Voldemort đã có thể nhận thấy liên kết giữa hai người bọn họ sao? Hai tay Harry chống lên mặt thuỷ tinh, sau một loạt những ngày trời yên bể lặng, sự tình đột nhiên phát triển nhanh chóng theo chiều hướng xấu đi sao? Harry lắc đầu, cố gắng làm cho đầu óc mình thanh tỉnh một chút. Cũng có khả năng Voldemort chưa phát hiện ra, hắn chẳng qua là lực khống chế cảm xúc rất tốt, trước khi mình kịp thăm dò sự tình đã bình tĩnh trở lại?

Harry hiện tại rất rất muốn biết cái chuyện mà nó không biết kia, nhưng nó không thành công. Ngay trước khi gương mặt mình đụng vào lớp kính thuỷ tinh, nó nghe được một thanh âm cực nhỏ: “Ủa, người hắn nói chính là ngươi sao?”

Harry ngẩng phắt đầu lên. Không tốn quá nhiều thời gian, nó nhận ra con trăn đã nâng cái đầu tam giác của nó lên ngang hàng đầu mình. “Ây da, Thượng Đế ơi! Đúng rồi!” Con trăn kia đem ánh mắt hưng trí dạt dào của mình nhìn Harry từ đầu xuống chân (kì thật Harry rất hoài nghi việc nó có thể nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt vàng trong suốt kia của con trăn), sau đó lắc lắc đầu (không biết vì cái gì Harry cảm thấy con trăn kia nhìn dáng vẻ của nó không một chút xem trọng), rồi rụt trở về, vừa cuộn thân hình thành một cục bự vừa nói nhỏ: “Ôi, Đức Mẹ Maria! Nó đương nhiên không được…”

Mình hình như bị một con trăn… khinh bỉ? Harry trợn mắt há hốc mồm: “Hắn? Là ai? Có ai đó nói được xà ngữ đã đến đây sao?” Harry vội vã truy vấn, nó giống như vừa nghe được một tin tức cực kì nguy hiểm. Nhưng mà ‘cậu trăn’ – hoặc là ‘trăn tiểu thư’ – vẫn lười biếng tự thắt nút mình thành một cục, trưng ra cho Harry một đống vảy có hoa văn hình thoi, còn lại là hoàn toàn một bộ ta-không-nghe-ta-không-thấy. Vô luận Harry kêu gào hay bới móc cỡ nào nó cũng không thèm nhúc nhích.

Cùng lúc đó, ở làng Hogsmeade.

Cửa gỗ vào quán Ba Cây Chổi bị đẩy ra, cái chuông gắn vào cửa leng keng ra tiếng. Một nam nhân mặc áo chùng phù thuỷ thuần đen đi vào, hắn ngay lập tức hướng về một vị trí trong góc.

“Chào buổi trưa, ngài muốn dùng thứ gì?” Bà Rosmerta chủ quán – lúc nãy còn đang chà lau bình rượu – nhô đầu ra khỏi hầm chứa rượu nhiệt tình chào hỏi một câu. Nam nhân kia sau khi ngồi vào bàn bên cạnh ngẩng đầu lên, lập tức khiến bà bất động tại chỗ. Merlin a! Từ trước đến nay bà chưa gặp qua pháp sư nào anh tuấn đến như vậy.

“Vậy một ly thức uống đặc sản của nơi này đi.” Nam nhân mỉm cười, đồng thời hơi hơi nhíu mi, có vẻ ngượng ngùng đôi chút. “Xin thứ lỗi, tôi nghe nói chủ quán ở đây có tay nghề tốt nhất, chỉ là tôi là người nơi khác mới đến, tin tưởng quý bà mỹ lệ đây sẽ hiểu cho vấn đề này.”

“Ồ… đương nhiên. Hoan nghênh! Hoan nghênh!” Bà Rosmerta thật vất vả mới lấy lại tinh thần từ nụ cười kia, vội vàng đi lấy một bình rượu đã được chà đến sáng bóng đến. “Vậy thử cái này đi. Đây là rượu mật ong tốt nhất nơi này, ủ bằng gỗ sồi, ta mới từ trong hầm rượu lấy lên.”

Nam nhân nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của bà, khoé miệng xẹt qua một tia cười lạnh, nhưng bà Rosmerta đang cúi đầu tìm cái ly thích hợp nên không có nhìn thấy. Đợi cho đến khi uống xong một ngụm rượu mật vàng còn đang sủi bọt, hắn mới nói ra lời kịch đã chuẩn bị tốt: “Thật là không tệ! Xem ra về sau tôi có lộc ăn rồi.”

Bà Rosmerta đứng sau quầy rượu, nãy giờ vẫn không ngừng liếc mắt về đây lập tức bắt lấy câu chuyện: “Về sau? Nói như vậy là ngài…”

Nam nhân buông ly rượu, lộ ra một nụ cười còn lớn hơn hồi nãy: “Tôi nghĩ quý bà đoán đúng rồi. Từ học kì sau tôi sẽ bắt đầu dạy học ở Hogwarts.”

Bà Rosmerta mở to hai mắt: “Như vậy ngài là dạy môn… Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám? Albus lần trước có nhắc qua…”

Nam nhân gật đầu: “Rold, Mar Veromca Rold.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi