CHIẾN VÀ HÒA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Harry có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Voldemort từ sau lưng nó, hắn cứ trầm mặc đứng chờ như thế. Một Tử Thần Thực Tử quỳ rạp xuống đất, bò qua chỗ Harry đang đứng, đến trước mặt Voldemort. Harry chắc mẩm sẽ lại thấy cái cảnh bọn họ hôn lên gấu áo choàng của hắn, bởi lần trước nó đã được quan sát cảnh tượng đó một lần.

“Chủ nhân… Chủ nhân…” Tên kia thấp giọng kêu lên.

Mấy Tử Thần Thực Tử phía sau cũng giống nhau, mỗi người đều quỳ xuống, tiến đến hôn lên vạt áo choàng hắc sắc của Voldemort, sau đó thối lui sang một bên, yên lặng hình thành một vòng tròn, vây lấy chung quanh Voldemort và Harry. Harry có thể cảm nhận được hàng loạt ánh mắt dưới những lớp mặt nạ kia đang âm thầm đánh giá nó – một kẻ dám đứng bên cạnh chủ nhân mà lại không hề tỏ vẻ thành kính và phục tùng như bao Tử Thần Thực Tử khác.

Harry tin tưởng khoảng cách giữa nó với đám Tử Thần Thực Tử là đủ xa, bởi bọn họ không nhìn thấy rõ ánh mắt của Voldemort, nhưng cái loại thanh âm sột soạt khe khẽ truyền đến lại làm những tên đứng đó đều run lên lập cập. Vòng tròn có một vài vị trí còn trống, Voldemort đại khái đang nhìn quét một lượt những gương mặt đang đeo mặt nạ xung quanh.

“Hoan nghênh các ngươi, Tử Thần Thực Tử!” Hắn bình tĩnh nói: “Mười năm, từ lần triệu tập cuối cùng đến nay đã mười năm, thế nhưng các ngươi vẫn hưởng ứng lời triệu hồi của ta, giống như trước đây. Với điều này, ta có thể lý giải là chúng ta vẫn đoàn kết nhất trí, cùng đứng chung dưới dấu hiệu Hắc ám, đây liệu có phải sự thật hay chỉ là một suy nghĩ viển vông của riêng ta?”

Hắn bước đến phía trước Harry. Chân trời phía đông nhuộm một màu cam sáng chói, ánh nắng sớm mai chiếu lên gương mặt hắn, và Harry nghe được một trận hít khí đều tăm tắp của đám Tử Thần Thực Tử. Harry biết nguyên nhân vì sao: gương mặt của chủ nhân bọn chúng đã trẻ ra đáng kể. Những lớp áo choàng hắc sắc phất phơ trong gió như những con sóng đen thẫm trong màn đêm.

“Các ngươi đều rất khoẻ mạnh, pháp thuật dư thừa, cho dù ta triệu tập các ngươi qua cả một eo biển, các ngươi cũng đến rất nhanh chóng. Ta cho các ngươi thời gian để suy nghĩ, hãy để tay lên ngực mà tự hỏi, có những pháp sư phù thuỷ không bị bọn Giám ngục Azkaban giam giữ, cũng không hề thiếu tay thiếu chân trong lúc chiến đấu, lại càng không phải do áp lực sợ hãi mà phải trốn trong nhà không dám ra ngoài [nói đến đây hắn cười lạnh một tiếng]… Vậy vì sao trong mười năm qua, không một ai đến giúp chủ nhân mình?”

Không có ai nói chuyện, không có ai dám động đậy.

“Ta đã hảo tâm mà tìm kiếm đáp án thay cho những người đó rồi.” Voldemort nhẹ giọng nói: “Bọn chúng nhất định là tin tưởng ta đã hết thời, cho rằng ta đã sụp đổ, và sẽ không thể quay trở lại lần nữa. Vì thế bọn họ mới gia nhập vào phe địch nhân, nói rằng bọn chúng cái gì cũng không biết, rằng bọn chúng bị tẩy não, bị ếm bùa…”

Cái vòng tròn Tử Thần Thực Tử đồng loạt rùng mình. Rất nhiều cái đầu cúi gằm xuống, né tránh ánh mắt sắc bén của Voldemort.

“Thế rồi ta tự hỏi chính mình, vì cái gì bọn họ lại tin rằng ta không thể đông sơn tái khởi đây? Chẳng phải ta đã từng nói với bọn họ rằng Ta đã tiến xa hơn bất cứ kẻ nào trên con đường đi đến sự trường sinh hay sao?” Voldemort tạm dừng một lát, ánh mắt hắn quét qua chỗ Harry. “Chẳng phải cái lúc ta mạnh hơn hết thảy những pháp sư phù thuỷ khác, bọn họ đã thấy qua vô số lần ta chứng minh thực lực của ta đó sao? Giống như hiện tại…” Hắn lia ánh mắt khắp vòng tròn Tử Thần Thực Tử: “Giống như bây giờ bọn họ đã thấy, ta đã trở lại, hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí pháp thuật còn cường đại hơn lúc trước.”

“Thật ra cái này nằm ngoài dự đoán của bọn họ mà, phải không? Một tên ngu ngốc bị chính thần chú của mình dội ngược, nay đã trở lại?” Khẩu khí của Voldemort càng thêm khinh miệt, đám Tử Thần Thực Tử lại càng bất an. “Có lẽ bọn họ tin tưởng rằng có một lực lượng đặc biệt cường đại có thể đả bại Voldemort, có lẽ hiện tại bọn họ đã đầu phục địch nhân của ta… nói không chừng lại chính là lão già đầu sỏ Albus Dumbledore dối trá lúc nào cũng đòi bảo vệ lũ Muggles?”

Harry tinh tế cảm nhận được: Voldemort hình như đã biết điều gì đó. Hắn nói cụ Dumbledore là “dối trá”, vậy chẳng lẽ hắn biết sự tình năm xưa giữa cụ và Grindelwald?

Cái tên Dumbledore khiến vòng tròn Tử Thần Thực Tử rối loạn. Có mấy kẻ lắc lắc đầu, trong miệng thì thầm không rõ chữ. Voldemort cẩn thận quan sát bọn họ, đợi cho mọi người an tĩnh lại hắn mới nói tiếp: “Ta tất yếu phải thừa nhận rằng ta thất vọng… cực độ thất vọng…”

Từ trong vòng tròn đang run rẩy, một kẻ bỗng quỳ sụp xuống đất, hắn bò đến bằng hai đầu gối, thủ phục dưới chân Voldemort, cả thân người vẫn run rẩy không ngớt.

“Chủ nhân!” Hắn thét to: “Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho ta! Xin ngài hãy tha thứ cho chúng ta!”

Voldemort bật ra một tiếng cười lạnh. Harry nhắm chặt mắt lại, nhưng tiếng thét chói tai trong dự đoán của nó không xuất hiện. Nó nghe thấy tiếng của Voldemort: “Đứng lên, Avery, trở lại vị trí của ngươi đi. Voldemort biết các ngươi ai là chân tâm ai là giả ý, những lời dư thừa vô nghĩa không cần nói.”

Không có Crucio? Thật là ngoài dự đoán nha! Harry mở to mắt, thấy được Voldemort đã tiến gần tới cái vòng tròn Tử Thần Thực Tử. “Cầu tha thứ? Ta sẽ không tha thứ! Ta không quên, suốt mười năm nay… Voldemort nhớ rõ những kẻ đã phản bội hắn, những kẻ đó đương nhiên phải chết, đó là chuyện không cần nghi ngờ.” Hắn nheo mắt: “Voldemort cũng chưa bao giờ bội bạc những người đã giúp đỡ hắn…”

Hắn đi đến một vị trí trong vòng tròn: “Bellatrix, Rodolphus!” Hắn nhẹ giọng nói: “Các ngươi đã chứng minh được lòng trung thành của mình, phải hay không? Ta biết các ngươi sẽ trở về.”

Hai bóng người nhanh chóng thủ phục dưới chân hắn. “Vâng thưa chủ nhân, chúng tôi sẽ. Vô luận ngài phân phó điều gì, chúng tôi đều sẽ hết lòng tuân theo.” Harry nghe ra thanh âm của Bellatrix.

Voldemort để lộ ra một vẻ mặt tươi cười: “Đứng lên đi.” Hắn nói: “Ta rất cao hứng, các ngươi làm rất tốt!”

Vợ chồng Lestrange đứng lên, có thể nhìn ra được niềm tin của bọn họ đối với một Voldemort đã khôi phục nhan sắc càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thậm chí, Harry còn nghi ngờ việc mình thoáng nhìn thấy quang mang cuồng nhiệt trong đôi mắt của Bellatrix. Lấy trình độ mù quáng của bà Bellatrix đời trước mà nói, khi mà Voldemort còn mang cái khuôn mặt rắn bèn bẹt xấu xí, so với bây giờ là một Voldemort anh tuấn đẹp trai thế kia, vậy bà ta còn không phải sẽ yêu thương nhung nhớ hắn sâu sắc hay sao?

Voldemort lại tiến tới thêm hai bước: “Lucius, vị bằng hữu giảo hoạt của ta…” Hắn dừng lại, hạ thấp giọng nói: “Ta nghe nói ngươi chưa từng quên những hành động lúc trước của mình, trước mặt người khác thì là một quý tộc Malfoy, sau lưng lại là kẻ thích tra tấn Muggles… Thế nhưng, ngươi chưa từng đi tìm ta a, Lucius…”

“Thưa chủ nhân, tôi vẫn phi thường lưu tâm.” Thanh âm của Lucius Malfoy nhanh chóng truyền ra từ dưới lớp mũ trùm: “Tôi vạn phần tin tưởng vợ chồng Lestrange biết ngài đang ở đâu…” Hắn oán hận liếc xéo bà Bellatrix bên cạnh: “… thế nhưng bọn họ lại cái gì cũng chẳng nói.”

“Bọn họ không biết… Nhưng ta quả thật có để lộ cho bọn họ một số tin tức, không có phân phó của ta, bọn họ tuyệt không được nói cho bất kì kẻ nào. Và bọn họ quả nhiên trung thành làm theo lời ta, không thừa không thiếu.” Voldemort hờ hững nói: “Ngươi còn gì để nói nữa không, Lucius?”

Điều này có nghĩa là mười năm trước Voldemort đã bí mật ra lệnh cho vợ chồng Lestrange? Cả vòng tròn Tử Thần Thực Tử đồng loạt hít vào một hơi, và Harry nếu không bị bùa chú trói buộc như hiện tại chắc chắn cũng có phản ứng y chang thế. Nó thấy được những ánh mắt ghen tị bắn ra từ khắp các Tử Thần Thực Tử khác, mà Bellatrix lại tự hào ưỡn ngực giữa cả biển ghen tị xung quanh mình.

Lucius Malfoy thoạt nhìn vẫn không cam lòng: “Thưa chủ nhân,” hắn vội vàng biện hộ: “Tôi cho rằng kẻ bầy tôi đáng giá ngài tin tưởng hệt như Bellatrix [Bellatrix phát ra một tiếng cười lạnh, nhưng Lucius mặc kệ bà ta]. Chỉ cần có bất kì tín hiệu nào của ngài, chỉ cần có bất kì lời đồn nào nói về ngài, tôi sẽ lập tức đến bên cạnh ngài, cái gì cũng không thể ngăn được…”

“Phải vậy không?” Voldemort lười biếng nói: “Lucius, ta đây cho ngươi một đề nghị thế này…”

Nét hoang mang hiện rõ trên gương mặt Lucius Malfoy: “Cái gì?”

“Ngươi trở về nhìn lại cái thứ mà ta muốn ngươi bảo quản xem, chỉ sợ là đến bây giờ ngươi cũng chưa biết nó bị lấy mất đâu nhỉ?” Voldemort ra vẻ ném cho hắn một ánh mắt tuỳ ý.

Gương mặt quý ngài Malfoy lập tức trắng bệch: “Không, điều đó không có khả năng…” Người hắn run lẩy bẩy, như thể vừa có tia sét đánh trúng: “Nó đang ở địa phương an toàn nhất của trang viên Malfoy…”

“Ta cũng rất muốn tin tưởng chuyện như vậy.” Voldemort vặn vẹo khoé miệng lộ ra một mạt tươi cười: “Không bằng ngươi đi xác minh một chuyến, sau đó mới quay lại đây biểu hiện lòng trung tâm của mình, được không?”

Lucius Malfoy run rẩy lùi xuống, một vài tên Tử Thần Thực Tử phát ra tiếng cười nhạo. Voldemort không thèm để ý đến bọn chúng, hắn đi dọc theo vòng tròn, đi đến trước mặt một đám Tử Thần Thực Tử nãy giờ vẫn không lên tiếng thì hơi dừng lại một chút.

Cuối cùng, hắn đứng ở nơi có chỗ trống nhiều nhất trong vòng tròn: “Nơi này thiếu sáu vị Tử Thần Thực Tử… Có ba người đã chết vì ta, mặt khác có một kẻ – ta nghĩ là đã vĩnh viễn rời đi ta… Còn hai kẻ vẫn là những người hầu tối trung thành của ta, một trong số đó sẽ được ta giải cứu, từ trong nhà giam; một kẻ cuối cùng kia, hắn đã trở lại, làm một thành viên của chúng ta.” Nói xong hắn hơi quay đầu lại nhìn về phía Harry.

Một tiếng trả lời lướt qua Harry. Người này vẫn đứng đằng sau Harry không hề lên tiếng, đợi đến lúc hắn bước ra Harry mới phát hiện. Bóng người cao cao gầy gầy, trên người cũng là một chiếc áo choàng đen cùng mũ trùm. Hắn tiến đến bên cạnh Voldemort, quỳ gối xuống để hôn lên áo choàng chủ nhân, sau đó đứng trầm mặc yên tĩnh ở một nơi trống trải. Đám Tử Thần Thực Tử xôn xao bàn tán, hình như rất ngạc nhiên về cái vị mới xuất hiện này.

Harry không biết tên Tử Thần Thực Tử mới trở về này là ai, nhưng nó khẳng định không phải là tên nhóc Barty Crouch con. Bởi Voldemort vừa mới nói xong, trong ngục giam có một thủ hạ trung thành, đó mới chính là nhóc con ấy.

Hắn vậy mà lại biết sự tình nhà Barty Crouch… Tâm Harry càng ngày càng trầm, nguy cơ nghiêm trọng nhất đang dần dần được chứng thực một cách rõ ràng: cả nó lẫn Voldemort đều bị kéo trở về mười bảy năm về trước.

Vòng nguyệt quế biến mất không thấy, trong tay Kreacher lại là hộp dây chuyền giả, nó thì nhận được một quyển nhật kí, còn Voldemort lại khôi phục diện mạo… Như vậy mọi chuyện đều đã thông suốt: Voldemort đã trở lại, hắn cảm thấy Trường Sinh Linh Giá không có tác dụng gì trong việc ngăn cản tử vong của bản thân nên đã thu hồi toàn bộ chúng nó. Nó bất giác nghĩ đến giấc mộng hồi trước, trên chiếc giường có trướng mạn xanh lá viền bạc là một người bị xiềng xích, kia hẳn là lúc Voldemort dung hợp những mảnh hồn phiến đi…

Vậy Voldemort có biết chính nó cũng là một Trường Sinh Linh Giá hay không? Nhớ đến ánh sáng bạc kì dị lúc trước, hiển nhiên là hắn đã biết, hơn nữa còn làm ra phòng bị… nhưng kết quả vẫn không co gì khác, hắn vẫn bị bùa chú bắn ngược. Mặc dù là thế, phòng bị của hắn khi đó ít ra cũng đã có tác dụng, bởi Voldemort không cần dùng đến máu của nó vẫn có thể khôi phục được thân thể của hắn không phải hay sao.

Hàng loạt ý nghĩ điên cuồng vận chuyển torng đầu Harry, cho nên nó không để ý đến nhóm Tử Thần Thực Tử lúc này đã an tĩnh lại, mà Voldemort cũng đã xuất hiện ngay bên người nó. “Lúc này đây,” hắn gằn từng tiếng một: “ta chỉ cần những kẻ tốt nhất. Các ngươi có một chút thời gian để chứng minh chính mình – hữu dụng hoặc có thể tín nhiệm được.” Ánh mắt hắn đảo quanh đám Tử Thần Thực Tử đang run như cầy sấy: “Nên biết rằng, nhân từ của Voldemort là có hạn.”

Một kẻ đứng ra, cố gắng giữ cho giọng nói mình bớt run: “Thưa chủ nhân, ngài muốn… chúng tôi chứng minh bằng cách nào?”

“Chứng minh các ngươi có khả năng vì ta mà làm được hết thảy.” Voldemort đơn giản nói: “Nếu khiến cho ta cảm thấy các ngươi không cách nào đạt đến kì vọng của ta,” hắn khẽ nâng đũa phép lên: “thì các ngươi đều biết hậu quả sẽ là cái gì.”

Hầu hết mọi người đều lo sợ bất an, duy có vợ chồng Lestrange là ngoại lệ, bọn họ là những người duy nhất được Voldemort khen ngợi. Sau một đợt trầm mặc, Bellatrix tiến lên, thay mọi người hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Thưa chủ nhân, đó là người bạn mới của chúng ta sao?”

Xét chiều cao thì vẫn là một thằng nhóc đi? Tiêu chuẩn tuyển Tử Thần Thực Tử chẳng lẽ lại bất tri bất giác giảm xuống một bậc sao? Hai câu hỏi này phàm là Tử Thần Thực Tử đang có mặt đều nghẹn trong bụng không dám hó hé.

Đối tượng cho câu hỏi của Bellatrix đương nhiên là Harry nãy giờ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Khi nó định thần lại thì vừa đúng lúc bắt gặp cái cười mỉm của Voldemort: “Đây là vị khách quý đặc biệt của ta, ta mất không ít công phu mới thỉnh được cậu ta đại giá quang lâm mà đến.”

Harry cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc của hàng loạt Tử Thần Thực Tử. “Hao tổn tâm tư tặng lễ vật cho cậu ấy, cốt chỉ để cam đoan cậu ta có thể thuận lợi đến được nơi này…” Voldemort nhẹ giọng nói, đổng thời thong thả bước đến gần Harry, ngay tại bên người Harry hạ thấp eo, dùng một loại thanh âm trầm thấp ôn nhu mà nó chưa từng nghe qua trước đây nói bổ sung: “Ngươi nói xem có phải hay không, người bạn nhỏ của ta?”

Ánh mắt của Bellatrix như dao nhọn phóng tới. Voldemort vươn một ngón tay thon dài xẹt qua cổ Harry, đầu ngón tay tràn ngập cảm giác băng lãnh. Trong nháy mắt này, Harry thấy được trong đôi mắt của hắn có một loại mê hoặc chợt loé, nhưng ngay sau đó, cảm giác này biến mất, thay vào đó là nỗi nguy hiểm khi động mạch trên cổ nó tuỳ thời đều có thể bị đâm thủng.

Voldemort rất nhanh rút tay về, hắn đứng thẳng dậy, hướng về phía Tử Thần Thực Tử dõng dạc tuyên bố: “Không có sự đồng ý của ta, không cho phép các ngươi đụng đến hắn.” Bên dưới đồng loạt ồ lên, nhưng chỉ có Harry nghe được Voldemort nhẹ giọng bổ sung một câu ngay bên tai: “Hắn là con mồi của riêng mình ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi