CHIẾN VÀ HÒA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

47 - Chương 44

Harry không hề biết người cha đỡ đầu của nó vừa rời khỏi đường Privet Drive. Đoàn xe chậm rãi rời khỏi khu dân cư, lăn bánh trên con đường quốc lộ dẫn đến bờ vịnh. Ngay khi sắp rời khỏi xứ Wales để tiến vào bán đảo Cornwall, cả đoàn xe bỗng biến mất không một tiếng động, sau khi hiện ra trở lại thì cảnh sắc hai bên đường đã hoàn toàn thay đổi.

“Đây là phép Độn thổ hả?” Harry giật mình hỏi. Nhiều người như vậy, rồi cả đoàn xe dài tít tắp nữa…

Nhưng Voldemort cũng không trả lời vấn đề mà nó hỏi. Hắn ta chỉ mỉm cười, sau đó mở cửa xe ra ngoài. Harry sửng sốt, rồi cũng nhanh chóng mở cánh cửa xe bên phía mình ra.

Ngay phía trước là một tòa lâu đài ba tầng bằng đá cẩm thạch trắng, mấy tòa tháp nhọn nối tiếp nhau san sát. Bãi cỏ xung quanh rộng đến mênh mông, phía trước là từng luống hoa nằm gọn gàng ngay ngắn, đằng sau lại là cả rừng cây rậm rạp. Tiết trời giờ đang vào cuối thu, cây cối không phủ một lớp lá nâu vàng thông thường mà là xanh mướt. Bông tulip gần nó nhất cũng phải to cỡ cái chén nhỏ, sắc hoa đỏ thẫm đang rung rinh trong gió. Ánh mặt trời chiếu lên phiến lá cong cong còn có thể thấy được vài sợi lông tơ hoe hoe vàng bé xíu xiu. Xa xa, vài ngọn đồi nhỏ nằm im lìm, ôm trọn lấy toàn bộ trang viên.

Harry hít một hơi thật sâu, không khí ở đây như thể mang theo cả hơi thở bình yên. Có người đến cạnh nó, nhẹ nhàng mà hỏi: “Có thích không?”

Harry gật gật đầu, hai người sóng vai nhau bước đi. Trước cửa có một người đàn ông tóc đỏ cúi người chờ bọn họ, nhìn trang phục thì hình như là quản gia.

Mãi đến giờ cơm chiều Harry mới phát hiện, cả tòa thành to như vậy nhưng bên trong chỉ có một người phục vụ. Lúc Harry đưa vấn đề này ra hỏi, người quản gia đang đứng bên cạnh, ánh mắt hạ thấp, dáng vẻ cực kì cung kính. Voldemort lúc này đã khôi phục lại vẻ ngoài của mình, lấy thêm đồ ăn vào dĩa cho Harry: “Serge Poutte.”

Harry sửng sốt mất một lúc mới hiểu ra đó là tên của người quản gia. Voldemort tiếp tục nhẹ giọng nói: “Người biết chuyện này rất ít, hơn nữa ta cũng không muốn bị người khác làm phiền.”

Ý của Voldemort là người biết hắn có bao nhiêu tầng thân phận rất ít, mà hắn cũng không muốn công bố thân phận của mình sao? Dù sao cũng đúng, nếu để Tử Thần Thực Tử biết được vị Chúa Tể Hắc Ám lúc nào cũng đề cao thuần huyết tiếp nhận tước vị của dân Muggle còn không phải trời long đất lở sao? Harry bỗng cảm thấy rùng mình, cái viễn cảnh như thế nó không dám tưởng tượng. Tuy biết rằng mọi chuyện thật quỷ dị, nhưng chỉ cần Voldemort quản chặt đám thủ hạ của hắn, không đi gây chuyện rắc rối là được.

Món cuối cùng của bữa tối là một chiếc bánh kem đột nhiên xuất hiện ở trên bàn. “Chúc mừng sinh nhật Harry!” Harry chớp chớp mắt, nhìn cái bánh kem, lại nhìn lên đôi mắt đen láy mang đầy ý cười kia: “Cám ơn.” Nó bỗng nhiên có hơi hốt hoảng, loại chuyện như thế này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu nó: Voldemort giúp Harry Potter tổ chức sinh nhật…

Giữa đêm, cả tòa thành vẫn sáng rực như ban ngày. Voldemort ngồi sau bàn làm việc của mình xem bản báo cáo hằng ngày. Tập đoàn tài chính trên danh nghĩa của hắn lại có thêm một vụ sáp nhập, những người hắn phái ra đang vững bước trên con đường thăng chức, mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn.

Nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, có nhiều người theo hắn như vậy, có nhiều việc để làm đến thế, vậy tại sao lúc trước hắn lại đem tinh lực đặt lên việc vây công Hogwarts, giết chết cậu bé vàng và thiết lập một thế giới Pháp thuật trên khắp thế giới nhỉ? Rất không đáng, một chút giá trị cũng chẳng có. Dân Muggle tuy rằng rất đáng ghét, nhưng khoa học kĩ thuật của bọn họ quả không tệ. Tầm nhìn của hắn trước đây thật hạn hẹp, giết hết bọn họ thì được cái gì? Còn không bằng thống trị bọn họ, đế hắn tùy ý sử dụng. Thế giới Pháp thuật từ lâu đã bảo thủ, hắn muốn phá sập cái suy nghĩ ấy, chinh phục hết thảy…

Một tiếng đập cửa phá tan sự yên tĩnh của màn đêm. Ánh mắt Voldemort đông lại sắc bén ngay lập tức. “Vào đi!” Người bước vào chính là vị quản gia duy nhất của cả cái thái ấp Rold rộng lớn – Serge Poutte, hắn ta cung kính cúi người chào Voldemort.

“Tình hình của Peggy thế nào?” Voldemort đứng dậy, đi đến cạnh nơi có vô vàn những bình, lọ thủy tinh.

“Giống như tôi lúc trước, chỉ là hơi chậm hơn một chút.” Serge trả lời nhanh chóng. Đôi mắt của hắn rất to, dưới ánh nến chiếu rọi có cảm giác mông lung, như thể bị mây mù che phủ.

Voldemort đã lựa ra một cái chai chứa chất lỏng màu xanh lá thẫm. “Dù sao thì tuổi của cô bé vẫn còn nhỏ, pháp thuật so ra phải kém ngươi.” Cái chai thủy tinh thoát khỏi tay hắn, trôi lơ lửng như không có trọng lượng về phía người quản gia. “Chú ý kĩ một chút, khi nào thích hợp thì cho cô bé dùng một ít.”

Serge gật đầu, nhanh tay tiếp được cái chai. “Vâng.” Đang định lui xuống thì hắn nhớ đến một vấn đề: “Vị khách ngài mang đến hình như rất có hứng thú với tòa thành này.”

Voldemort phẩy tay: “Mặc kệ đi, cậu ta vốn dĩ vẫn luôn như thế.”

Trên gương mặt quanh năm không đổi của Serge lộ ra vẻ không đồng ý: “Chủ nhân, nhưng hắn ta là…”

“Không có nhưng nhị gì cả!” Voldemort đi tới trước cửa sổ, giọng nói bình tĩnh như ánh trăng bên ngoài: “Chuyện này ngươi không cần phải xen vào. Hơn nữa, nơi này cũng chẳng có thứ gì đáng để giấu. Ngươi mau chóng trở lại thái ấp Slytherin đi, Peggy mà không thấy ngươi lại làm ầm ĩ lên đấy.”

Serge Poutte dường như vẫn còn điều muốn nói, nhưng hắn há miệng ra rồi chỉ ngậm miệng lại, vẫn nên im lặng lui ra ngoài đóng cửa lại tốt hơn.

Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Hắn quả thật là dã tâm bừng bừng, muốn làm chúa tể của cả thế giới… Hắn không cần phải ra mặt, chỉ cần ở sau lưng chỉ đạo những kẻ đó là được. Hắn thích cái loại cảm giác mọi chuyện hắn đều nắm trong lòng bàn tay… từ trên cao nhìn xuống, xem chúng sinh như giun như dế…

Voldemort nhìn chằm chằm vào vào cái hồ yên tĩnh bên ngoài, tầng tầng lớp lớp địa đạo bên dưới khiến nó thông với nước biển ngoài vịnh, từng lớp sóng nước như dát bạc dưới ánh trăng. Cậu bé của hắn không giống những người khác… Người cha Muggle đã vứt bỏ hắn, người mẹ yếu đuối chỉ thương yêu cha hắn, những kẻ trong cô nhi viện luôn xem hắn như quái vật, lão Dumbledore lúc nào cũng cảnh giác hắn, còn đống bằng hữu luôn mồm a dua nịnh hót… cậu ta không giống bọn họ.

Hắn còn chưa nói cho cậu hắn muốn làm cái gì, đến lúc đó Harry sẽ biết. Mọi con đường hắn đều có thể san phẳng, Harry chỉ cần đuổi kịp hắn là được. Không một ai đáng giá hắn làm như vậy, chỉ có Harry, chỉ có cậu ta mới có thể vươn tay ra với kẻ luôn tìm cách che dấu hành tung trong khi chính cậu vẫn mang sự hoài nghi trong lòng.

Đột nhiên, Voldemort cảm nhận được cảm giác nóng rực từ cánh tay mình truyền đến. Hắn cúi đầu, ấn ngón tay lên chỗ da nóng, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ như trước. Một luồng khói đen bỗng xuất hiện phía chân trời xa xa, nó xẹt qua khu rừng xung quanh, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống căn phòng không gây một tiếng động nào.

“Chủ nhân.” Người mới đến gọi một tiếng, trong giọng nói nghe ra chút do dự.

“Ngươi có chuyện gì?” Voldemort vẫn đưa lưng về phía hắn ta, thanh âm bình thản.

“Chủ nhân, hôm nay…” Kẻ mới tới lại càng ngập ngừng hơn, như thể không chắc chắn hắn có nên nói ra điều muốn nói hay không.

“Để ta đoán xem nhé!” Voldemort xoay người, trở lại phía sau cái bàn làm việc. “Anh trai ngươi hôm nay cũng đến đường Privet Drive đúng không? Ngươi biết rõ ta đón Harry Potter đi liền chạy đến đây điều tra chứ gì? Sợ ta làm ra cái gì khiến anh trai ngươi lo lắn hả?” Giọng nói của hắn vẫn bình thản như trước, chỉ có ánh mắt lạnh như băng khiến áp lực không khí trong phòng ngột ngạt không chịu nổi. “Muốn chất vấn ta sao? Thật là to gan lớn mật!”

Thanh niên tóc đen vội vàng quỳ sụp xuống, run giọng: “Không phải như thế, thưa Chủ nhân…”

Voldemort lạnh lùng hừ một tiếng: “Giết ta ngươi còn dám… Vì hắn, ngươi còn cái gì không dám làm nữa hả?”

Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện cả người thanh niên tóc đen đã bắt đầu run rẩy. “Đều là lỗi của thuộc hạ, Chủ nhân, cầu Ngài đừng nói cho anh ấy biết…”

“Một tên đã thế này, hai tên cũng như vậy!” Voldemort nhìn xuống, trong ánh mắt chợt lóe một tia bực bội. Severus Snape, Regulus Arcturus Black, hai người các ngươi thật là tốt quá nhỉ? Người trước thì chỉ vì một phụ nữ Muggle mà không tiếc phản bội hắn, kẻ sau lại càng quá phận, chỉ vì anh trai mình mới gia nhập Tử Thần Thực Tử, sau đó còn tìm cơ hội đi giết hắn nữa… Quá tốt luôn ấy nhỉ?

Lúc trước, khi bị lời nguyền Giết chóc bắn ngược lại, hắn không trở về rừng rậm Albania mà đến một nơi đã được chuẩn bị sẵn – hang động gần bờ biển. Kết quả là, hắn ở trong đó dưỡng thương chưa đến nửa năm thì thằng nhóc này mò đến. Nếu không phải hắn cẩn thận không để lộ dấu vết, chỉ sợ không chỉ có mỗi cái mặt dây chuyền bị hủy mất đâu.

Là Tử Thần Thực Tử lại có ý đồ tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám… Thật đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi luôn! Voldemort lạnh lùng khẽ nhếch khóe miệng.

Hắn vẫn chưa bao giờ chú ý đến tên Regulus Arcturus Black trầm mặc ít nói, ai ngờ được sẽ có ngày hắn bị cắn ngược lại một phát. Hắn lúc đó hầu như chỉ lãnh khốc mà nhìn thân ảnh đang giãy dụa giữa hồ nước đen, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi đám Âm binh. Con gia tinh tên đó gọi đến đã sớm bị hắn đuổi trở về. Nếu không phải có hai tiếng “anh trai” mỏng manh khiến hắn thuận tay ném ra một cái Chiết tâm trí thuật thì chẳng bao giờ hắn có thể nghĩ đến cái nguyên nhân đó… Vì một chút chú ý của Sirius Black trong Hội Phượng Hoàng mà gia nhập Tử Thần Thực Tử, sau đó hắn giết chết vợ chồng Potter, cũng là vì muốn người anh trai đang thương tâm và giận dữ cực độ của mình vui vẻ lên một ít mà một mình lần theo hành tung của hắn…

“Ngươi cam tâm sao?” Voldemort thình lình hỏi. “Hắn ta căn bản chẳng hiểu gì cả, thậm chí còn cãi nhau với ngươi, bởi vì ngươi hiện tại vẫn là Tử Thần Thực Tử. Đã như thế còn muốn truyền lời dùm cho Hội Phượng HSo?”

Regulus Arcturus kinh ngạc nhìn hắn một cái, tựa như đang hoang mang vì sao hắn lại biết rõ ràng như vậy. Nhưng dù sao thì chỉ cần đó là thứ Voldemort muốn biết, trên cơ bản là không cách nào có thể gạt được hắn. Regulus Arcturus lại gục đầu xuống đất, giọng nói đã khàn khàn: “Mạng kẻ bầy tôi là của Chủ nhân, Ngài muốn thế nào thì cứ dùng thế ấy.”

Voldemort cười lạnh một tiếng, “Đừng tưởng làm như vậy sẽ có thể gạt đi quá khứ… Đây chẳng qua chỉ là do ngươi sợ ta ra tay với hắn ta chứ gì?” Quyết định lúc đó của hắn quả là chính xác! Sau khi biết được mối quan hệ ấy từ trong kí ức của Regulus Arcturus, hắn nhận ra đây chính là yếu điểm lớn nhất của cậu, có thể dùng nó để khống chế cậu giám thị Hội Phượng Hoàng và truyền lại tin tức cho mình. Sau đó nữa hắn còn bảo Bellatrix gọi con gia tinh dòng họ Black đến, dùng tính mạng và bùa khống chế cậu chủ nhỏ làm uy hiếp, buộc nó phải thành thành thật thật mà giám sát cả cử chỉ lẫn ngôn từ của cậu. Regulus cũng thế, cậu ta không thể bỏ mặc tính mạng của con gia tinh cùng với Sirius Black, cho nên cậu ta không dám, cũng không thể phản lại lần nữa. Hừ, không trực tiếp lấy mạng tên đó là hắn đã nhân từ quá rồi! Biết tự làm Trường Sinh Linh Giá, còn có thể tìm được nơi hắn giấu Trường Sinh Linh Giá, người thông minh như vậy lại không thể tùy ý hắn sử dụng…

Thanh niên mặc áo chùng đen quỳ sụp trên đất lại càng run rẩy hơn.

“Đứng lên.” Voldemort trầm giọng nói. Thuận tay cầm cây đũa phép ở bàn làm việc lên, một ánh sáng trắng bỗng chói lòa căn phòng. “Tốt nhất là đem vết thương giấu ở trong lòng.” Hắn nói một cách lãnh đạm, hoàn toàn nghe không ra là đang uy hiếp hay chỉ đang đơn thuần trò chuyện. “Ta có thể để nó kéo dài hơn hai mươi năm không hết, cũng có thể chữa khỏi nó chỉ trong giây lát – chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng là, có những chuyện không thể xảy ra thì ít nghĩ đến nó đi sẽ tốt hơn đấy.”

Không thể xảy ra? Là ám chỉ tình cảm của mình dành cho anh ấy sao? Regulus Arcturus cười khổ. Theo bản năng sờ sờ cánh tay phải mới bị luồng ánh sáng đánh trúng, không cần vén tay áo chùng lên hắn cũng biết miệng vết thương sâu hoắm nay đã không còn nữa. Kì thật hắn thật sự sùng bái thực lực cá nhân của Voldemort, bằng không lúc trước hắn đã không nghĩ đến việc gia nhập Tử Thần Thực Tử. Cho dù sau đó Voldemort trở nên tàn bạo, chính hắn cũng tìm được một Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, nhưng hắn chẳng thể tiêu diệt được mảnh hồn phiến ấy, trong khi vết thương do Âm binh gây ra thì cả hắn lẫn Kreacher, thậm chí cả tổ tiên dòng họ Black cũng đành bất lực. Chỉ có Voldemort mới có thể làm được điều đó…

“Cảm ơn Chủ nhân.” Regulus Arcturus cung kính cúi đầu.

“Chuyện về Cậu bé cứu thế ta đều biết tự lượng.” Voldemort lạnh lùng nói: “Quản tốt chuyện của ngươi là được!”

“Vâng, thưa Chủ nhân.” Đã cường điệu hai lần, có là kẻ ngốc cũng phải biết đề tài này chọc giận Voldemort, càng huống chi Regulus Arcturus lại là nguời thông minh. Anh trai hắn cũng chẳng biết Giáo sư Rold là ai, chỉ là do hắn sợ anh trai lại thương tâm lần nữa mà tự mình đến gặp Voldemort. Hiện tại thì tình huống có vẻ như không tệ như hắn đã tưởng, Chủ nhân cũng không có vẻ gì sẽ ban cho cậu bé một cái Avada Kedavra…

Lúc này thì Harry đang chìm trong giấc ngủ, trong mơ còn có một cái bánh sinh nhật biết ca hát nhảy múa…

Editor: Dạo này hơi bận, mọi người thông cảm nhé:”( 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi