CHIẾN VÀ HÒA

Chữ in nghiêng là nhân vật nói bằng Xà Ngữ

Harry mơ một giấc mơ hỗn loạn. Đầu tiên là nó mơ thấy kiếp trước, trong Đại Sảnh Đường Hogwarts, nó và Voldemort chĩa đũa phép vào nhau đi thành vòng tròn, xung quanh đông nghịt người; Cảnh sau đó, bởi vì sợi dây chuyền chứa một mảnh hồn của Voldemort mà nó và Ron cãi nhau to, Ron tức giận bỏ đi; Cuối cùng là cảnh trong Phòng Chứa Bí Mật, khuôn mặt Tom Riddle vặn vẹo, ra lệnh cho Basilisk cắn nó, nó vội lui lại nhưng phía sau là vách tường đá, nó chỉ kịp ngửi thấy mùi ẩm ướt hôi thối, răng nọc của con rắn sắp cắm phập vào cổ nó…

“A…” Harry đau đớn mà mở mắt ra, lưng nó đau như bị lửa thiêu vậy. Vừa rồi nó không chú ý, vùng vẫy làm đụng đến miệng vết thương. Cổ nó đau đớn vô cùng, đến rên cũng khó khăn. Nó cố gắng dời lực chú ý khỏi cơn đau trên người, lúc này mới phát hiện ra trên người nó được đắp chăn, mà phía trên đỉnh đầu là màn trướng màu xanh bạc thuần nhất.

Đây là giường của nó, trong ký túc xá nhà Slytherin. Harry chớp chớp mắt, những sự việc đã qua lần lượt hiện lên trong đầu nó. Vậy nghĩa là trong Phòng Chứa Bí Mật, Tom không bóp chết nó? Còn tốt bụng đưa nó về ký túc xá? Nghe sao chẳng tin được vậy! Harry cau mày, chẳng lẽ nó lại bị đổi thời gian và không gian?

“Ai cho cậu động đậy?” Một giọng nói đầy tức giận bất ngờ vang lên.

Harry nghe nhận ra là giọng của Tom, vội vàng quay đầu nhìn. Động tác tưởng chừng dễ dàng này lại chạm tới vết thương sau lưng nó, Harry xuýt xoa: “Đau quá!”

Tom mới từ bên ngoài trở về, trong tay bưng một chiếc khay, có hương sữa tỏa ra. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Harry chậm rãi xoay người từng tý một, đến khi đối diện với hắn: “Cậu vừa… tan học?”

“Ừ, tôi xin phép cho cậu rồi.” Tom nói. Hắn đi đến bên giường Harry, đặt khay thức ăn lên chiếc bàn đầu giường, sau đó ôm Harry, đỡ nó nửa ngồi dậy, giúp nó nghiêng người tựa vào gối: “Đừng có đụng vào lưng.” Hắn nhịn không được lại nói thêm một câu, tuy rằng giọng điệu có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Sau một loạt động tác cùng lời nói của Tom, Harry kinh ngạc nhìn hắn. Nó không kiềm được mà đưa tay sờ mặt Tom để xác định đây không phải ảo giác của mình: “Tôi chết rồi sao? Hay là… cậu không phải Tom?” Dựa vào những gì Tom vừa nói, việc nó đổi đến thời gian không gian khác là không phải. Có điều thái độ của hắn sao đột nhiên lại có thay đổi lớn như vậy được chứ? Nếu nó nhớ không lầm, cách đây không lâu, chính Tom đã khiến nó trở thành bộ dạng thế này…

“…Ăn đi!” Tom đen mặt gạt tay Harry ra. May mà hắn có học qua cách nhận biết lời nói qua cử động môi, nếu không giờ Harry nói gì chắc chắn hắn không đoán ra được. Lần đầu tiên hắn gặp người ngốc như vậy, khi đó không hề phản kháng, tay cũng không biết cầm lấy đũa phép – bây giờ lại còn hỏi vấn đề khiến người ta tức chết này – hắn nên bóp chết cái tên sư tử đầu óc ngu xuẩn này mới phải!

Harry ngoan ngoãn ăn cháo yến mạch và sữa tươi Tom mang về. Ồ, vẫn còn ấm. Harry vừa ăn, vừa nhìn chằm chằm Tom ngồi đọc sách phía đối diện. Không biết có phải ánh mắt nó quá lộ liễu hay không, Tom ngồi chưa đến mười phút liền mở cửa đi ra ngoài, hình như là muốn đến thư viện.

Hắn vừa mới bước ra ngoài, Harry liền nhảy từ trên giường xuống. Động tác này đối với nó bây giờ đương nhiên là rất khó, nhưng Harry bị hành động của Tom làm cho giật mình quên mất cả vết thương sau lưng. “Á…” Nó rên lên, lết mấy bước đến chỗ chiếc gương, quay lưng cởi áo ngủ ra. Trên lưng là một mảng đỏ ửng, máu thịt lẫn lộn, chả trách nó vừa động đậy một tí liền đau. Harry xoay người xem xét cổ mình, cần cổ trắng nõn không có một dấu vết ứ máu nào.

Thế này tức là lúc nó ngất đi Tom đã chữa trị cho nó? Nhìn miệng vết thương trên lưng, rất có thể là Tom đã cực khổ cõng nó về. Harry cười ngốc, xem ra cuối cùng Tom cũng chịu tin nó, bị thương một chút thế này cũng đáng. Sau đó nó nhặt áo ngủ dưới đất lên mặc vào, lại đột nhiên nhớ ra mình để sót một chuyện.

Lúc theo Tom đi vào Phòng Chứa Bí Mật, quần áo trên người nó là đồng phục của Hogwarts, từ áo sơmi, cà-vạt đến áo choàng, đều rất chỉnh tề. Nhưng bây giờ trên người nó chỉ mặc áo ngủ, dùng ngón chân cũng đoán được Tom tuyệt đối sẽ không đưa nó đến Bệnh thất, vậy tức là… Tom thay quần áo, trị vết thương, sau đó mặc áo ngủ vào cho nó sao? Như vậy không phải nó… bị Tom nhìn hết rồi sao?

“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa…” Harry thấp giọng rên rỉ, đi vào phòng tắm, quả nhiên tìm thấy quần áo của nó. Tom đã dùng bùa chú trị thương với nó, áo choàng của nó nhìn qua không có gì khác thường. Hai chân Harry mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt ngã. Thật là mất mặt mà… Tuy rằng bọn nó đều là nam, nhưng nếu người kia là Tom… Harry che mặt, thầm rên rỉ. Hình tượng của nó bị hủy hoại hoàn toàn rồi…

Nói thật, hai người các ngươi gần đây thật sự rất kỳ quái.” Một giọng nói rất nhỏ chợt vang lên, Harry bị dọa thiếu chút nữa ngã ngửa người ra. Nó nhìn quanh, sau đó mới phát hiện ra tiếng nói kia phát ra từ chiếc gương mạ vàng trước mặt, phía trên chiếc gương có khắc hai con rắn lớn, trước đây Harry chưa từng nghe chúng nói chuyện.

Này, ngươi dọa cậu nhóc đáng thương rồi đó.” Một con rắn khác cũng nhỏ giọng nói.

Ta… Không, đợi đã… Chẳng lẽ mọi con rắn khắc trong nhà Slytherin đều có thể nói chuyện?” Harry muốn làm sáng tỏ chuyện này, đưa ra một giả thuyết khiến nó thắc mắc đã lâu.

Con rắn thứ nhất trợn mắt nhìn Harry, đấy là nếu như nó có thể trợn mắt, “Đương nhiên không phải, nhưng cũng không chỉ có mỗi chúng ta… Chỉ là đám người đó nghe không hiểu mà thôi. Cả ngày bận rộn, chả chú ý đến cái gì cả…

Ngươi vừa nói ‘hai người các ngươi’ là muốn nói ta với Tom sao?” Harry hồi phục tinh thần, lập tức chú ý đến câu nói đầu tiên của con rắn.

Còn có người nào khác sao?” Con rắn thứ nhất khinh thường nói.

Nói thật, ước chừng tám giờ trước, cậu ấy vọt vào, lấy nước lạnh không ngừng vỗ lên mặt… Phải nói bây giờ đang là mùa đông đấy nha, chúng ta khuyên như thế nào cậu ấy cũng không nghe… Sau đó liền có vẻ mặt giống như ngươi vừa rồi, còn nhìn chằm chằm chúng ta thật lâu.” Con rắn thứ hai có vẻ như khá thích Harry, thành thật kể cho nó nghe.

Bây giờ là mười hai giờ trưa. Tám giờ trước… Chính là bốn giờ sáng? Là lúc Tom đưa nó từ Phòng Chứa Bí Mật về… Là để tránh nóng máu mà giết nó sao? Có lẽ là như thế. Harry cười nhạt, bỏ qua thắc mắc này.

Cậu ấy không nói gì sao?” Harry dò hỏi. Tuy rằng xác suất của chuyện này không lớn, Tom tuyệt đối sẽ không giãi bày tâm sự của hắn cho người khác biết, nhưng có thể đối với rắn hắn sẽ không cảnh giác đến mức đó…

Thỉnh thoảng cậu ấy có tâm sự với bọn ta…” Con rắn thứ nhất đắc ý nói, nhìn thấy ánh mắt Harry lập tức tràn đầy mong chờ, khinh thường nói tiếp: “Thế nhưng chúng ta rất vui vì được giữ bí mật cho cậu ấy.

Con rắn thứ hai có chút tiếc nuối lắc lắc đầu: “Đúng vậy.” Sau có vẻ như nó không đành lòng nhìn vẻ mặt chán chường của Harry, lại bồi thêm một câu: “Có điều hôm qua cậu ấy không nói gì cả.

À… Cám ơn các ngươi.” Harry biết nó không thể moi được thông tin gì hữu dụng từ hai con rắn này, đành nói cảm ơn rồi xoay người đi ra ngoài.

Sau khi cửa phòng tắm khép lại, sự im lặng bao trùm vài phút.

Thật ra ngươi cũng không ghét cậu bé đó như ngươi biểu hiện ra đúng không?” Là tiếng của con rắn thứ hai, câu hỏi mà mang ngữ điệu khẳng định.

Con rắn thứ nhất hừ một tiếng. “Một Gryffindor!” Nó chán ghét nói, “Còn ai xốc nổi hơn cậu ta nữa sao?” Giọng điệu nó đầy mỉa mai.

Nhưng không thể phủ nhận là cậu ta rất thật lòng. Đám Slytherin bây giờ thật sự là…” Con rắn thứ hai đột nhiên dừng lại không nói nữa, sau thở dài thườn thượt, “Còn không bằng tên nhóc Gryffindor ngốc nghếch này.

Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận cậu ta là một Gryffindor từ đầu đến chân, chỉ cần nhìn một cái thôi là nhận ra liền.” Con rắn thứ nhất vẫn dùng giọng điệu coi thường nói tiếp. Nhưng nó không thể phủ nhận một chuyện, “Tom rất cô đơn, ta chỉ là không đành lòng nhìn cậu ấy như vậy.

Trước khi Tom vào nhà Slytherin, đã từ rất lâu rồi không có người nào nói chuyện với chúng nó. Hắn là một Xà khẩu nghìn năm mới gặp được, đương nhiên mọi con rắn có ý thức trong nhà Slytherin đều đứng về phía hắn. Từ năm nhất đến bây giờ, Tom từ một Muggle xuất thân ở cô nhi viện từng bước đi lên được vị trí như bây giờ, phải cố gắng nhiêu, trả giá thế nào, quá trình đó gian nan ra sao, chúng nó đều biết.

Cho nên hôm nay người mới chủ động nói chuyện với cậu nhóc ấy.” Con rắn thứ hai mở miệng trêu chọc. “Ngươi có dám nói ngươi không hề coi trọng Harry Potter không?

Con rắn thứ nhất nghẹn họng, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Chẳng còn cách nào khác! Sao một Gryffindor lại được phân đến Slytherin được cơ chứ? Cái mũ nát của Gryffindor đã mờ mắt đến thấy không rõ được sự thật rõ rành rành như vậy rồi sao?” Đến từ cuối cùng, giọng điệu của nó trở nên hung dữ. Đối với Godric Gryffindor không có cùng quan điểm với Salazar Slytherin, cuối cùng còn khiến ngài ấy bỏ trường học mà rời đi, không một con rắn nào trong Hogwarts có thể có cảm tình với người này được cả.

Harry đã ra bên ngoài cho nên đương nhiên không biết hai con rắn bên trong từ bàn luận về nó đã chuyển sang Godric Gryffindor đến phun nước dãi phì phì. Nó đang tìm hòm thuốc Voldemort đã tặng cho nó. Trong đó có đầy đủ các loại thuốc cơ bản, thuốc chữa lành vết thương da thịt càng không cần phải nói đến. Không thể không nói khả năng điều chế dược của Voldemort sau này vô cùng xuất sắc, cũng có thể là do bây giờ Tom còn không có những nguyên liệu quý giá để điều chế…

Buổi chiều, tất cả mọi người đều nhìn thấy người mà Tom đã nói là ‘cần nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian mới khỏe lại được’ đột nhiên xuất hiện trong lớp Biến hình. Sắc mặt Harry hơi tái, nhưng tinh thần có vẻ không đến nỗi nào. Trên thực tế nó đã hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ vì không muốn làm lộ lời nói dối của Tom nên lúc này mới cố ý trưng ra khuôn mặt tái nhợt.

Trước khi giảng bài, giáo sư Dumbledore điểm danh theo thông lệ. Lúc gọi đến tên Harry, đôi mắt màu lam của thầy hơi lóe lên, “Thầy nghe giáo sư Slughorn nói trò bị bệnh?”

Buổi sáng nay bọn nó có hai tiết Độc dược. Harry liếc mắt nhìn Tom, sau đó trả lời: “Bây giờ trò đã khỏe hơn nhiều rồi ạ.”

“Có cần đến Bệnh thất kiểm tra không? Nghe giọng điệu của giáo sư Slughorn, thầy ấy thực sự rất lo lắng cho trò.” Giáo sư Dumbledore vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm Harry và Tom, tiếp tục hỏi.

“Trò rất khỏe. Cảm ơn giáo sư.” Harry kiên định nói. Thái độ của giáo sư Dumbledore giống như đang nghi ngờ nó bị Tom làm bị thương. Tuy rằng trên thực tế đúng là như vậy, nhưng Harry cảm thấy tự nó có thể xoay xở được [Hermione: Thiếu chút nữa bồ đã bị bóp chết rồi đó!]. Nó không phải không biết mâu thuẫn của Voldemort với giáo sư Dumbledore, cho nên việc đi đến Bệnh thất theo lời đề nghị của giáo sư Dumbledore chẳng có chút tác dụng tốt nào với việc cải thiện quan hệ của bọn nó lúc này.

Đôi mắt màu lam sắc sảo của Dumbledore xuyên qua cặp kính nửa vầng trăng nhìn chằm chằm Harry. Sau thầy không nói gì nữa, tiếp tục điểm danh.

Buổi học diễn ra rất suôn sẻ, thần chú Biến mất Harry đã học được từ lâu. Sau đó là một thần chú có tính chất tương tự, nhưng khó hơn một chút – Thần chú Triệu hồi, Harry cũng làm tốt. Nhưng trừ nó và Tom thực hiện thành công, sau khi tan học, những học trò khác đều phải luyện tập cả đêm, đợi đến tiết học sáng hôm sau thi triển lại hai thần chú này. Mà Harry, từ sau khóa học bổ túc với Voldemort, nó thi triển những dạng thần chú đơn giản dạy trong trường học đều vô cùng dễ dàng.

Sau khi tan học, giáo sư Dumbledore giữ Harry lại. Thấy Tom trước khi ra khỏi cửa lớp học không hề để ý đến mình, thậm chí một ánh mắt cũng không có, Harry thật sự hy vọng giáo sư Dumbledore đừng lại tiếp tục đề nghị nó đến Bệnh thất nữa.

“Harry, thầy có thể xưng hô như vậy với trò không?” Giáo sư Dumbledore đi xuống bục giảng, bộ râu dài màu nâu lướt trên mặt bàn rồi trượt xuống không trung.

“Đương nhiên có thể, thưa giáo sư.” Harry nhìn thầy, có vẻ như Dumbledore hồi trẻ cao hơn sau này một chút.

“Thầy nghĩ trò có thể đoán được thầy giữ trò lại là vì chuyện gì, thành tích học tập trên lớp của trò rất tốt, đúng không?” Dumbledore mềm mỏng nói. Có điều, không phải thầy ấy đang hỏi ý kiến của Harry, bởi vì thầy lập tức nói tiếp: “Các giáo sư trong trường đều nhận ra được khả năng của trò không chỉ có bấy nhiêu, thậm chí có thể nói là cao hơn rất nhiều… Vậy vì sao trò lại hao tâm tổn sức vào Hogwarts học, trong khi tại đây đã không còn gì hữu dụng để trò học hỏi nữa?”

Harry nhất thời đoán ra, có khi nào thầy Dumbledore đã phát hiện ra nó làm giả hồ sơ nhập học. “Trò có nguyên nhân của mình, thưa giáo sư.” Nó úp mở trả lời. Harry không muốn lừa gạt thầy Dumbledore, vị giáo sư trước giờ nó luôn rất kính trọng.

“Không thể nói sao?” Thầy Dumbledore cẩn thận quan sát Harry.

Harry lắc đầu.

“Có liên quan tới Tom Riddle không?” Thầy Dumbledore tiếp tục hỏi, có vẻ như không tìm được đáp án quyết không bỏ qua.

Harry gật gật đầu, lại lắc đầu. Có liên quan tới hắn, cũng là liên quan tới nó.

“Vấn đề mà trò đang cố gắng giải quyết thực sự rất khó… Trò biết rõ, có một số việc, nói ra sẽ dễ dàng hơn so với chỉ một người làm.” Thầy Dumbledore nhìn Harry khích lệ.

“Không, trò nghĩ chỉ mình trò mới có thể làm được.” Có lẽ là thầy Dumbledore sợ nó sẽ bị tổn thương khi tiếp cận Tom, nhưng Harry không thể, cũng không muốn thầy hỗ trợ. Cách làm của thầy Dumbledore chỉ là đề phòng và đề phòng mà không thể giải quyết triệt để vấn đề. Hơn nữa hiện tại thầy Dumbledore hẳn là đang rất bận rộn với Chúa Tể Hắc Ám Đức Grindelwald, nào còn có nhiều thời gian mà để ý đến Chúa Tể Hắc Ám chưa trưởng thành là Tom.

Harry nghĩ như vậy, đồng thời cũng hỏi: “Grindelwald thế nào rồi, thưa giáo sư?” Trơ mắt nhìn hai cái Chúa Tể Hắc Ám lần lượt vùng dậy nhưng lại không có cách nào ngăn cản, nhất định là thầy ấy cảm thấy vô cùng bất lực? Đặc biệt một trong đó còn có quan hệ không bình thường với thầy ấy…

Giáo sư Dumbledore cực kỳ sửng sốt: “Harry, trò…”

“Cứ như vậy đi, chúng ta đều có việc mình cần phải làm.” Harry đứng lên, nó chưa chuẩn bị tinh thần để nói chuyện về Chúa Tể Hắc Ám với giáo sư Dumbledore. “Giáo sư, trò xin phép đi trước.” Quan hệ của nó và Tom vừa tốt lên được một chút, nó càng không muốn vì lần nói chuyện này với thầy Dumbledore mà biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.

Cụ Dumbledore nhìn Harry bước ra khỏi phòng. Một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.

Lúc Harry bước ra khỏi cửa phòng học đương nhiên là đã không còn nhìn thấy bóng dáng một học trò nào nữa. Có điều nếu là Tom, thì ngoại trừ lúc lên lớp, giờ ăn, ngủ thì thời gian còn lại đều đến thư viện, nó đến đó nhất định sẽ tìm được hắn. Harry đeo cặp lên vai, đi qua một đoạn hành lang thật dài, rồi đi xuống lầu. Đến khi nó qua một khúc quanh thì bất thình lình một bàn tay vươn ra bịt miệng nó lại, kéo nó vào một gian phòng tối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi