CHÍNH LÀ KHÔNG LY HÔN

Đi tới nhà của Yến Thù Thanh đã gần tới ba giờ sáng.

Cả toà nhà yên lặng như tờ, tất cả mọi người bao gồm cả Quyển Quyển đều đang chìm vào trong giấc mộng đẹp, Đoan Trạch cầm thiết bị truyền tin trên cổ tay Yến Thù Thanh mở cửa nhà, lặng yên không tiếng động đi vào, không làm kinh động bất cứ người nào.

Cuối cùng đưa được kẻ "gieo vạ" về đến nhà, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, qua hai ba tiếng nữa trời sẽ sáng, trước khi Yến Thù Thanh tỉnh táo, hắn nhất định phải rời đi.

Đêm nay hắn đã làm rất nhiều chuyện thái quá, tuỳ tiện bại lộ ở trước mặt đối tượng là một chuyện quá nguy hiểm, may mắn là Yến Thù Thanh uống rượu, chỉ cần hắn biến mất không còn một mống, hắn không tin Yến Thù Thanh say thành bộ dạng này, còn có thể nhớ rõ mặt của hắn.

Nghĩ tới những thứ này, hắn quay người đem Yến Thù Thanh đặt lên giường, thế nhưng Yến Thù Thanh hai cái chân vẫn cứ quấn chặt ở trên người hắn, vào lúc này tựa như có cảm giác, lập tức ghìm lại cổ của hắn, nói cái gì cũng không chịu buông tay.

Đoan Trạch không nghĩ tới sâu rượu ngủ như chết rồi còn có thể có khí lực lớn như vậy, nhất thời không hề phòng bị, bị Yến Thù Thanh túm ngã ở trên giường.

Hắn lập tức nện ở trên người Yến Thù Thanh, làm cho đối phương mở ra đôi mắt buồn ngủ lim dim, thần sắc mơ hồ nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó lại dùng chân đè lên chân hắn.

Đoan Trạch giơ tay liền muốn đập một cái để Yến Thù Thanh hôn mê, ai biết Yến Thù Thanh chôn ở cổ hắn đột nhiên tự lẩm bẩm, "... Đau... Đầu đau quá..."

Một câu nói khiến cánh tay Đoan Trạch cánh tay dừng lại ở giữa không trung, hắn thật sự không thể xuống tay ác độc với một sâu rượu không hề phòng bị.

Cứng ngắc thu cánh tay về, hắn đẩy ra chân Yến Thù Thanh đặt ở bên hông, vừa mới đứng dậy, cả người Yến Thù Thanh coi hắn giống như đệm giường, chôn ở cổ hắn cổ họng khàn khàn lầu bầu, "... Đau dạ dày... Khó chịu... Em muốn nôn..."

"..."

Đoan Trạch không khỏi đau đầu, định lôi Yến Thù Thanh vào phòng vệ sinh, ai biết Yến Thù Thanh vừa mới đứng dậy, "Oa" một tiếng trực tiếp ói ra người hắn.

"!" Mẹ nó!

Đoan Trạch nhìn chằm chằm cả người một thân ô uế, suýt chút nữa đem Yên Thù Thanh ném ra, chất lỏng màu trắng dính trên quần áo màu đen, hiện ra càng chói mắt, làm cho hắn muốn làm như không thấy cũng không được.

Hắn có tính sạch sẽ nghiêm trọng, tuy rằng không biết tật xấu này từ đâu mà đến, thế nhưng giờ khắc này làm cho hắn mặc quần áo như thế rời đi, còn không bằng trực tiếp giết hắn.

Cởi một bộ quần áo, hắn xoay người đi vào buồng tắm, chờ đến khi một thân hơi nước đi ra, hắn vốn định trộm một bộ quần áo của Yến Thù Thanh để mặc, kết quả đến lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, cảnh tượng trước mặt làm cho hắn trong nháy mắt cứng đơ đứng tại chỗ.

Yến Thù Thanh tựa hồ ý thức được trên người mình cũng không sạch sẽ, không biết lúc nào cởi sạch sành sanh, trần truồng nằm ở trên giường, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng hừ nhẹ.

Trong phòng không có mở đèn, chỉ có ngoài cửa sổ một chiếc đèn đường như có như không chiếu vào bên trong căn phòng tối tăm, thân thể trắng nõn thon dài của Yến Thù Thanh giống như là phát sáng, hiện ra một tầng ánh sáng trơn bóng lộng lẫy.

Vóc người của Yến Thù Thanh rất tốt, vừa nhìn là biết lúc thường có rèn luyện, trên người cơ bắp cân xứng mà rắn chắc, tràn đầy sức mạnh, cơ bụng cùng tuyến nhân ngư rõ ràng ở trong bóng tối như ẩn như hiện, trên ngực hai viên nhũ hoa nhạt màu không khách khí mà ngẩng lên, theo hô hấp của Yến Thù Thanh chập trùng lên xuống.

Một chân vô ý thức cuộn mình lên, phác hoạ ra đường nét phía sau lưng ưu mỹ trôi chảy, đứng ở góc độ Đoan Trạch, thậm chí có thể nhìn thấy phong quang bí ẩn ở giữa hai chân hơi tách ra.

Hô hấp Đoan Trạch đột nhiên cứng lại, vừa nãy ở trên đường bị đè nén lửa giận lần thứ hai dâng lên, hắn gian nan dời đi tầm mắt, đầu không ngừng mà vang lên ong ong.

Chính hắn cũng không hiểu chuyện này làm sao đột nhiên phát triển được nước này, cuối tuần trước, hắn thậm chí còn có ý định giết tên này, hiện tại hắn lại đứng ở đây căn bản không thể di chuyển.

Chóp mũi có chút ngứa, hắn tàn nhẫn mà nhắm mắt lại, ngăn chặn lửa nóng trong thân thể, nhanh chân đi đến tủ quần áo, thế nhưng cả một tủ quần áo, dĩ nhiên không có một bộ hắn mặc vừa, không phải quá ngắn chính là quá chật, thật vất vả tìm tới một cái áo ba lô rộng rãi, vừa muốn khoác lên người, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khàn khàn tự lẩm bẩm.

"... Nóng quá... Máy điều hòa... Mở ra... Nóng quá..."

Yến Thù Thanh một bên lầu bầu, một bên khó nhịn cọ đầu vào gối, lúc này chất rượu triệt để ở trong cơ thể phát ra, trên mặt của đối phương một mảnh ửng hồng, thậm chí lan tràn đến cổ họng cùng lồng ngực.

Trên trán mồ hôi chảy xuống, Yến Thù Thanh nóng đến mức toàn thân nóng nảy, đá văng cái chăn duy nhất đắp trên người, lung tung ở trên người xoa xoa mấy cái, sau đó khép nửa mắt xoa bộ phận phía dưới đã sớm có phản ứng.

Đoan Trạch giống như bị điện giật cứng đơ đứng tại chỗ, trong không khí bay tới mùi vị bạc hà nồng nặc.

Hắn luôn cảm thấy cái mùi này quen thuộc làm người ta kinh ngạc, thế nhưng đã không kịp suy nghĩ đến những thứ này, cả người giống như bị lửa lớn bao trùm, đầu vang lên ong ong, rõ ràng biết mình cần phải lập tức quay người rời đi, thế nhưng hai cái chân lại quỷ thần xui khiến đi tới.

Càng đến gần mùi vị hormone càng nặng, Yến Thù Thanh ngửi thấy được mùi vị cây cỏ quen thuộc, trong miệng phát ra tiếng thở nhẹ khó nhịn.

Cuồn cuộn hơi nóng kéo tới, Yến Thù Thanh không khống chế được tới gần Đoan Trạch, hormone phục tùng giả cùng cầm kiếm giả đụng vào nhau, giống như thả một mồi lửa vào trong căn phòng, khiến Đoạn Trạch giơ tay lau đi mồ hôi ẩm ướt trên gò má của Yến Thù Thanh.

Yến Thù Thanh co quắp hai lần, giống như con thiên nga sắp chết, vung lên cái cổ cao cao, lộ ra bộ vị yếu ớt nhất của mình, gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ bừng, không khống chế được phát ra từng tiếng thở nhẹ, "Cận Hằng... Cận Hằng..."

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng trong nháy mắt khiến Đoan Trạch đau đầu sắp nứt, thế nhưng hắn vẫn giống bị tẩm thuốc mê cúi đầu xuống, không khống chế được hôn lên đôi môi Yến Thù Thanh.

Xúc cảm quen thuộc khiến da đầu của hắn tê dại một hồi, không nhịn được càng thêm dùng sức hôn xuống, Yến Thù Thanh giơ tay ôm bờ vai hắn, Đoan Trạch ngã ở trong chăn mềm mại, triệt để quên mất suy nghĩ.

Ngoài cửa sổ lại nổi lên một trận mưa rào như trút nước, từng hạt mưa nối tiếp nhau bắn lên cửa sổ.

Một đêm mưa như vậy khiến Đoan Trạch muốn đi cũng không thể đi, mà trong miệng Yến Thù Thanh từng tiếng gọi "Cận Hằng" giống như câu thần chú, tàn nhẫn mà đâm vào đầu Đoan Trạch, làm cho hắn đau nhức, dần dần mất đi ý thức...

Trước mắt hình ảnh biến ảo, đến lúc Đoan Trạch mở mắt, phát hiện mình đang nằm ở trên giường bệnh, tứ chi bị trói bị trói chặt, trước mắt một mảnh tăm tối, hắn theo bản năng mà giãy dụa, một người cúi đầu hôn lên hầu kết của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười.

"Đừng tốn sức, tối hôm nay em muốn ăn anh vào trong bụng, không để lại cái gì dù chỉ một chút."

"Em sẽ nhẹ nhàng, anh đừng sợ, lập tức cho anh thoải mái."

Tiếng cười đẹp đẽ mang theo giảo hoạt, khiến đầu Đoan Trạch vang lên ong ong, một giây sau hắn cảm giác mình bị cái gì ấm áp trơn trượt chặt chẽ nuốt xuống.

Cảm giác giống như là biển gầm phả vào mặt, một giây sau hắn đột nhiên vươn mình, tránh khói trói buộc trên cổ tay đem tên gia hoả quấy rối ở trên người hắn đè xuống giường, sau đó hắn đối mặt với con ngươi trong suốt của Yến Thù Thanh.

Đôi mắt này khắc sâu vào trong tâm trí hắn, hắn bắt đầu điên cuồng tấn công, giống như là dã thú ở trên người Yến Thù Thanh tàn phá bừa bãi, tàn nhẫn mà đem đối phương ăn vào trong bụng.

Cảm giác vui thích khiến thân thể không khống chế được phát run, Yến Thù Thanh bị hắn chơi đùa mặt đỏ tới mang tai, trong miệng phát ra một chuỗi rên rỉ khó nhịn, đến lúc cao trào, hắn ôm chặt đối phương vào trong ngực, nhịp tim hai người trùng chồng lên nhau, phảng phất hai linh hồn vào đúng lúc này hợp thành một thể...

Phút chốc một chút mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã nổi lên ánh sáng, Đoan Trạch đột nhiên ngồi xuống, lúc này mới ý thức vui thích ăn sâu vào xương tuỷ vừa lúc nãy chỉ là một giấc mộng, mà trong mộng một vai chính khác giờ khắc này đang nằm ở bên cạnh hắn, ngủ được vô cùng an ổn.

Hắn đứng lên, phát hiện giữa hai chân đã rối tinh rối mù, tuy rằng xác định hai người tối hôm qua không có thật sự xảy ra cái gì, thế nhưng đả kích cường liệt vẫn để cho đầu của hắn vang lên ong ong.

Tất cả những thứ này thực sự quá hoang đường...

Hắn đến cùng trúng độc gì mới có thể bị người đàn ông này đầu độc một lần nữa, không chỉ có tối hôm qua mơ mơ hồ hồ lưu ở trong nhà của đối phương, thậm chí còn nằm mơ một giấc mộng chân thực như thế.

Chân thực đến mức dù giờ khắc này đã hừng đông, hắn vẫn cứ hoài nghi, hắn thật sự cùng người đàn ông trước mắt này làm chuyện đã xảy ra trong mộng.

Chật vật rửa mặt một phen, tối hôm qua quần áo giặt đã khô rồi.

Đến khi hắn mặc quần áo tử tế chuẩn bị rời đi, Yến Thù Thanh mở mắt ra, trong nháy mắt ánh mắt của hai người đụng vào nhau, đây là lần thứ nhất hai người ở trong ban ngày nhìn thấy đối phương.

Bầu không khí lâm vào lúng túng trước nay chưa có, mà Đoan Trạch từ trước đến giờ trầm ổn, mặc dù trong lòng đã sớm sóng lớn mãnh liệt, trên mặt vẫn không hề có cảm xúc.

Hắn cũng đã nghĩ xong, nếu như Yến Thù Thanh nhận ra hắn chính là người đêm đó đánh lén, lập tức không chút do dự đem đối phương trói đi.

Thế nhưng Yến Thù Thanh xoa xoa đầu tóc xốc xếch, đối diện tầm mắt của hắn, trên mặt lập tức đỏ, "... Anh là ai?"

Đoan Trạch lập tức mím môi.

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra một cái khe, một cái đầu nhỏ dò vào, Quyển Quyển không biết dậy lúc nào, dĩ nhiên tự mình leo ra ngoài giường nhỏ, nghe đến trong phòng ba ba có động tĩnh, liền bò chui vào.

Vào lúc này trong phòng bầu không khí trở nên lúng túng, Quyển Quyển mở mắt to lập tức đối mặt Đoan Trạch, nhìn thấy trước mắt là một thúc thúc xa lạ, gương mặt nhỏ bé nổi lên kinh ngạc quay đầu qua: "... Nha?"

Hết chương 65- phần 2.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi