CHỜ ĐỢI LỜI HỒI ĐÁP ĐẾN MUỘN


Tụ trường năm lớp 8, tôi được cô chủ nhiệm sắp một chỗ ngồi mới, tôi từ bàn hai ngồi chuyển xuống bàn cuối.

Mặc dù đã học chung lớp được hai năm nhưng cũng có một vài bạn nam tôi chưa lần nào nói chuyện qua và Thanh Phong là một trong những bạn nam đấy.
Vậy mà cô lại sắp cho tôi ngồi chung với cậu ấy nữa chứ.
Dọn cặp chuyển đến chỗ cậu ấy ngồi mà lại có cảm giác bồn chồn lo lắng…nó tựa như cảm xúc khi lên bảng trả bài mà không thuộc vậy.
Nguyên buổi sáng hôm đó, hai đứa ngồi cạnh nhau mà như hai khúc gỗ.

Chẳng ai thèm nhìn ai và cũng chẳng thèm buông một lời chào hỏi.
Không phải tôi không muốn nói nhưng không hiểu sao lại không có gì để nói, tôi quay sang nhìn cậu ấy thì thấy cậu ấy vẫn cứ đăm chiêu nhìn lên bảng có chú ý đến tôi đâu.
Năm nay tôi vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, vẫn nhiệm vụ cũ mà 2 năm qua tôi cứ làm đi làm lại.

Chức vụ này tôi không muốn tí nào nhưng lại chẳng có ai muốn thay tôi đảm nhận
Sau khi tiếng trống trường vang lên, cậu ấy nhanh nhẹn đeo cặp, phóng nhanh ra ngoài cửa lớp.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cậu ta tung tăng ngoài cửa rồi.

Chẳng mấy chốc là đã vào học chính thức rồi, trường tôi học hai buổi nên thời gian ở trường với chỗ học thêm của tôi nhiều hơn ở nhà rất nhiều.
Một tuần kể từ ngồi gần cậu ấy, hai đứa tôi vẫn không có chuyện gì để nói với nhau.

Cùng lắm là những câu xả giao không cảm xúc.
" Cho tôi mượn cục gôm "
" Ừ ".

" Cô ghi chữ gì trên bảng vậy, chỗ con số 2 " tôi nheo mắt lại nhìn
" mũ 2 " cậu ấy đáp
Tôi bị cận nhẹ, không đến nổi phải đeo kính nhưng đó là câu chuyện khi tôi còn ngồi bàn hai.

Còn chuyển xuống bàn chót thì còn phải tuỳ vào giáo viên giảng dạy.
Thầy cô dạy lớp tôi đa phần đều cố ý viết chữ to cho mấy bạn dễ thấy nhưng cũng đôi lúc gặp mấy người viết chữ nhỏ xíu.
Nhưng cũng nhờ vậy, có thể hỏi được cậu ta mấy câu.

Coi như là có giao tiếp với nhau trong lớp vậy.
Cứ mỗi lần như vậy, tôi sẽ dừng lại mấy giây nhìn vào đôi mắt của cậu ấy rồi ngẩn ngơ suy nghĩ, mắt tốt thật đấy.
Cậu ấy chơi rất thân với đám con trai trong lớp, lúc nào cũng rủ nhau đi đá bóng ở sân sau.

Tôi thì không được như vậy, một đứa từng bị té gãy xương chân đến tận bây giờ vẫn còn nẹp sắt cố định trong đấy thì là sao dám chơi mấy cái trò đấy cơ chứ.
Chính vì vậy, tôi cũng không quá thân với mấy bạn nam trong lớp.

Con trai mà, có gì đó chơi chung với nhau mới có thể làm thân được, khác xa với mấy bạn nữ, chỉ cần nói chuyện đôi ba câu là thân ngay.
Vậy mà lần quần như vậy cũng qua 2 tháng đầu năm học rồi.

Tôi vẫn chưa bắt chuyện được với cậu ấy, cảm thấy khó chịu làm sao ấy.


Bạn cũng bàn ai cũng đã quen ngồi với nhau rồi, cũng có nói chuyện qua lại đủ thứ kiểu rồi.
Còn tôi với cậu ấy vẫn như vậy, tôi không tìm được điểm gì chung gì để có thể thoải mái nói chuyện với nhau.
Cậu ấy giỏi thể thao, học toán giỏi, bạn bè nhiều, chơi game giỏi còn tôi chẳng có điểm gì chung với cậu ấy cả, hai chúng tôi là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Cậu ấy giỏi gì tôi dở ngay cái đó, tôi thực sự không có cớ nói chuyện với bạn cùng bàn mà.
Ngày mai, lớp chúng tôi sẽ có bài kiểm tra một tiết môn sinh, thời học sinh ai mà không có cái trò đi qua lớp khác hỏi đề cơ chứ và lớp tôi kể cả tôi cũng vậy.
Tôi qua lớp khác xin đề về chép câu hỏi y chang vậy, tìm dò trong sách trong tập thật kĩ rồi học thuộc nhưng tính tôi đó giờ hay suy nghĩ lung tung, lỡ thầy cho đề khác hôm qua thì sao? Thế là tôi đã học hết những gì thầy dặn vào tuần trước như vậy tôi mới yên tâm đi ngủ
Ngày hôm sau, tới tiết kiểm tra Sinh, cái suy nghĩ vớ vẩn kia đã không đúng, là do tôi nghĩ nhiều rồi tự làm khó bản thân.
Tôi nhanh chóng hoàn thành nhanh chóng bài kiểm tra của mình, mấy đứa bạn tôi cũng vậy vì gần như nguyên lớp điều biết đề mà.
Tôi nhàn hạ đặt bút xuống, ngồi dò lại câu trả lại, đợi trống đánh là nộp bài thôi.

Sau khi xong xuôi, tôi nhìn qua Thanh Phong, cậu ấy vậy mà vẫn chưa làm xong còn ba câu hỏi cuối.
" Cậu, không học bài hả? " Tôi ghé sang ngang nhỏ giọng hỏi, đôi mắt không quên đưa lên canh giáo viên.
" Không phải, học nhưng thiếu câu " cậu ấy nhỏ giọng nói với tôi
Học mà cũng học xót nữa, chả hiểu sao luôn ấy, tôi nghĩ vậy nhưng vẫn nghĩ cách giúp cậu ta qua khỏi kiếp này.
Tôi ngó đầu lên trông thầy, tuy lớp 8 rồi nhưng tôi chưa dậy thì đâu, chưa bể tiếng, chưa nhổ giò cao vượt trội như mấy bạn trong lớp đâu, tôi còn thấp lắm.
Thấy thầy không để ý, tôi nhích bài mình qua gần bên chỗ người kia, cho cậu ta chép ba câu cuối cùng.
Thanh Phong nhìn tôi, tôi bảo cứ chép đi, lẹ lên sắp hết giờ rồi.


Cậu ấy hình như hơi do dự đôi chút nhưng rồi sau đó vẫn đặt bút chép lia lịa.
Trống đánh tôi được thầy kêu đứng lên thu bài, ai cũng đã làm xong rồi nên cũng nhanh chóng đưa bài cho tôi.

Tôi cố đi chậm cho cậu ta chép xong, đến khi tôi đi xuống bàn tôi và anh, anh ấy vẫn đang còn chép dở câu cuối.
Thầy hối ở trên, tôi lại không nỡ lấy bài, câu cuối tuy có 1 điểm nhưng đây là một tiết, nhân hai, có thể cải thiện điểm trung bình khá lớn.
Cậu ấy chép hình như mới được nửa câu thì lấy bài tôi và anh ấy đưa luôn cho tôi.

Tôi trong hai mắt nhìn, cậu ấy lấy tay vòng qua đầu nằm xuống bàn không thèm để ý đến tôi luôn.
" Cảm ơn cậu " Cậu ấy nghiêng mặt qua nhìn tôi, nói
" Không có gì " Tôi hơi bất ngờ nên đứng hình mất mất giây
" Mà cậu lấy câu hỏi của ai vậy? Sao để thiếu mất ba câu?" Tôi nhớ lại chuyện lúc nãy nên hỏi cậu ấy
" Tôi hỏi thằng Bảo lớp bên, nó nói mà tôi quên " cậu ấy đáp
Đó là lần đầu tiên tôi nói được mấy câu đàng hoàng với cậu ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi