CHỒNG CŨ XIN TỰ TRỌNG


Đúng là Anna có ý định xấu nhắm vào Tư Nhĩ thật nhưng chuyện xấu này Cẩm Vân không hề được cho biết trước, bởi vì dạo gần đây cô ta còn đang bận làm đồ án nên Anna không muốn kéo cô ta vào chuyện này.

Hôm nay gặp Tư Nhĩ ở bờ hồ này đích thị chỉ là trùng hợp, hoàn toàn không có sắp đặt gì từ trước.

Còn việc hôm nay cô ta cố tình chủ động đi tới bắt chuyện với Tư Nhĩ, chỉ là do tò mò, tò mò muốn xem xem Lam Tư Nhĩ kia rốt cuộc là người như thế nào.
- Cô ta… đúng là rất đặc biệt.

Bảo sao Anna lại lo lắng về cô ta như thế! - Cẩm Vân ngắm nhìn bàn tay của cô ta vừa mới nắm lấy tay Tư Nhĩ, khẽ nói.

- Tiếc là lại ở phe đối địch với mình, bằng không….

Mình làm bạn với cô ta cũng không tệ.
Tuy chỉ mới gặp lần đầu và giao tiếp với Tư Nhĩ có một hai câu ngắn ngủi nhưng Cẩm Vân rất nhanh đã có thiện cảm tốt với Tư Nhĩ.

Lúc mới nghe qua về cô tiểu thư nhà họ Lam này, Cẩm Vân vốn còn nghĩ là rất bình thường phải chăng thì chỉ có mỗi nhan sắc đẹp làm điểm nổi bật nhưng được gặp mặt trực tiếp thế này mới thấy, hoá ra không chỉ nhan sắc đẹp mà từ khí chất lẫn thần thái, cách ăn mặc đến cử chỉ và hành động, mỗi cái đều vô cùng nổi bật.
Tiếng chuông điện thoại khẽ reo, Cẩm Vân đang ngồi ngắm nhìn mặt hồ trong yên lặng từ tốn mở điện thoại ra xem.

Nhìn thấy Anna gọi, cô ta không vội vã, bình tĩnh nhấc máy.
- Chị Anna?! Có chuyện gì sao? - Cẩm Vân dịu dàng hỏi.
“Em đang đâu rồi, sắp về chưa? ngày mai chúng ta được anh Văn Quảng mời đi sự kiện đấy, em có muốn đi không? - Anna ở đầu dây bên kia vui giọng hỏi, hình như còn có cả tiếng lục lọi quần áo xen lẫn vào với giọng của cô ta, có lẽ cô ta vẫn đang phân vân chưa biết mặc gì nữa rồi.
- Em đang trên trường làm đồ án với bạn, chưa về ngay được, với lại sự kiện ngày mai chị cứ đi đi, anh ấy chủ yếu vẫn mời chị là chính mà, còn em là bất đắc dĩ mời kèm vào đó thôi, không đi cũng không sao.

- Cẩm Vân cố tình nói dối để khỏi phải về.
Với cả Cẩm Vân rất ghét việc phải đứng trước đám đông, cô ta thích sự yên tĩnh và muốn ở một mình hơn là ra ngoài giao tiếp với mọi người nếu như điều đó không thực sự là cần thiết.

- Thế được rồi, không ép em nữa, tranh thủ làm xong sớm rồi về sớm đi nhé? Có cần chị gọi tài xế tới đón em không? - Anna dễ dàng tin lời Cẩm Vân không chút mảy may nghi ngờ gì.
- Em tự bắt taxi về là được rồi, chị không cần lo cho em, tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải xinh đẹp đi gặp mặt Văn Quảng nữa chứ?
- Em nói phải ha.

Cúp máy trước đây.
- Được ạ.
Tắt điện thoại đi, Cẩm Vân ngồi xuống đúng chỗ Tư Nhĩ vừa mới ngồi, mơ màng nhìn về hướng Tư Nhĩ đã nhìn khi nãy, thầm thắc mắc…
- Cô ta đã thấy gì khi ngồi ở đây nhỉ? Tò mò thật đấy…
.
Tối đó Văn Quảng trở về nhà với một trạng thái trông thật lạ.

Có vẻ gì đó như đang vui nhưng lại cũng không hẳn như vậy.

Đặc biệt là trên tay còn đeo một chiếc vòng màu xám đục.

Điều chưa từng có trước đây.
- Anh không sao chứ? – Như Nguyệt nghe thấy tiếng xe trở về nhà của Văn Quảng, hí hửng chạy ra, nhưng thấy biểu hiện của anh có chút lạ lẫm, cô ta không kiềm được, tò mò hỏi.
- Cô chưa ngủ sao? – Văn Quảng lạnh nhạt hỏi, không quan tâm lắm tới việc mình đang hỏi.
- Tôi vui quá nên chưa ngủ được...!– Như Nguyệt vẫn còn vui khi nghĩ tới việc ngày mai có thể được gặp Trần Trung, điều đó làm cô ta cứ nôn nao hạnh phúc ở trong lòng không tài nào ngủ nổi.
Nhìn vẻ hào hứng của Như Nguyệt lúc này, Văn Quảng không muốn nói cho cô ta biết chuyện tối nay Trần Trung đã ăn tối cùng Tư Nhĩ, tránh việc cô ta lại suy nghĩ linh tinh, ngày mai không còn tâm trạng muốn đi gặp anh ta nữa.
- Cô có tin tưởng rằng Trần Trung sẽ thích cô không? Nhỡ đâu anh ta có thể thích Tư Nhĩ thì sao? – Văn Quảng lựa lời thăm dò, xong vẫn thấy nói vậy vẫn hơi thẳng thừng quá, vội nói thêm vào.- Ý tôi là cô có nghĩ liệu bọn họ sẽ thích nhau không?
Như Nguyệt chau mày ngẫm nghĩ, thản nhiên nói.
- Tại sao lại là tin tưởng? vốn dĩ trước đó anh Trần Trung đã từng thích tôi rất lâu rồi mà, mấy năm chúng tôi còn ở bên nhau ấy...!Còn khả năng anh ấy với Tư Nhĩ thích nhau...!tôi đoán là không có đâu.
- Trần Trung trước đó từng thích cô? – Văn Quảng ngạc nhiên hỏi.


Anh vẫn chưa biết chuyện quan trọng này.

– Nhưng sao cô lại nghĩ Trần Trung với Tư Nhĩ không có cơ hội? Bọn họ hiện giờ đang khá thân thiết đấy!
- À cái này thì ban đầu đúng là tôi có nghĩ có thể bọn họ sẽ bên nhau nên mới sốt sáng muốn hợp tác với anh đó nhưng tôi mới nói chuyện với mẹ xong, mẹ tôi nói Tư Nhĩ không có tình cảm với Trần Trung, trực giác và sự quan sát của một người mẹ đã mách bảo với mẹ như thế, và tôi tin mẹ tôi không nói sai đâu.

Dù gì cũng là người gần gũi nhất với Tư Nhĩ ở trong nhà mà.

– Như Nguyệt chắc chắn nói.
Nghe được lời này, Văn Quảng đã yên tâm hơn phần nào.
Vậy ra chuyện đang có “gương mới” Tư Nhĩ chỉ là nói để dập tắt hi vọng của mình thôi sao? Lam Tư Nhĩ em giỏi lắm, ngay cả tôi em cũng dám lừa, tôi lại không tin em không có tình cảm với tôi đấy.
- Nhưng mà...! hình như tôi nghe mẹ tôi nói là bố tôi không muốn anh với Lam Tư Nhĩ qua lại với nhau quá thân thiết nữa đâu, nghe bảo là vì anh đang là chồng tôi nên mới thế.

Thế nên tôi nghĩ anh tính cách gì thì tính, nhưng nhất định phải tính nhanh lên, chúng ta mà không ly hôn sớm...!– Như Nguyệt tính để cho Văn Quảng quyết định toàn bộ mọi chuyện nên đã không đề cập đến chuyện ly hôn nữa, nhưng tự nhiên nhắc đến đây cô ta lại có chút hơi lo lắng, ai mà biết nếu chần chừ thêm sẽ có chuyện gì xảy ra?
Trần Trung có thể sẽ không yêu Tư Nhĩ nhưng mấy cô gái khác thì chưa chắc, tuy rằng đúng là anh ta bị mù thật nhưng một người đàn ông vừa ấm áp lại vừa tinh tế như thế, thử hỏi có cô gái nào tiếp xúc lâu mà không có thiện cảm với anh? Bằng chứng là không phải là Tư Nhĩ đó sao?
- Chúng ta không tính nữa, ngày mai lập tức tìm gặp hai gia đình lựa lời thưa chuyện.

– Văn Quảng không phải không muốn tính mà là khó quá tính không ra.

Bây giờ ngoài cách thưa chuyện trực tiếp, có lẽ là chẳng còn cách nào khác nữa.
- Nhưng mà liệu ổn không? Bố tôi liệu sẽ không phản đối gì chứ? Với cả anh còn phải quay lại với Lam Tư Nhĩ nữa mà, nếu để bố tôi tẩy chay anh thì anh làm gì có cửa với cô ấy? rồi còn gia đình anh sao? Ôi nghĩ tới đây là tôi đã thấy chuyện này thực sự phức tạp quá rồi đấy! – Như Nguyệt chán nản ngồi “phịch” xuống chiếc ghế sô pha gần đó, mệt mỏi nói.

- Tính ra khó thật, nhưng yên tâm là cô vẫn khó khăn hơn tôi nữa, bởi lẽ ông Lam đời nào chấp nhận cho con gái mình qua lại với một tên mù không thân phận cao quý như Trần Trung? – Văn Quảng tiếp tục chỉ ra phần khó khăn của chuyện này.
Văn Quảng không nói thì thôi, càng nói ra càng khiến người khác thêm phần sầu não, Như Nguyệt nghe anh nói sau đầu óc nhức nhối hết cả, đau đầu không thể tìm ra cách để giải quyết vấn đề nan giải này.

- Vẫn chưa kể là nếu thưa chuyện trực tiếp chả nhẽ lại nói là vì không hợp nên muốn ly hôn? Có được không? – Như Nguyệt vu vơ nói, tiếp đó vội xua tay luôn.

– Chắc là không đâu, vốn dĩ ngay từ đầu cũng không ai để tâm chuyện chúng ta có hợp nhau hay không cả, hôn nhân ép buộc mà, hợp thế nào được?
Biết là chuyện này rất khó nhưng Văn Quảng không thể từ bỏ như vậy được, chuyện ly hôn này bắt buộc phải diễn ra càng nhanh càng tốt.

Anh nhớ vợ cũ quá rồi, không muốn vợ cũ cứ thong thả ở ngoài mà đi tìm “gương mới” được.

Mân mê chiếc vòng đang đeo ở trong tay mất một lúc, anh quyết định nói.
- Mẹ tôi và Trần Thư rất thích Lam Tư Nhĩ, có lẽ tôi sẽ lựa lời nói với bọn họ để bọn họ giúp nói chuyện với bố tôi trước, còn cô tự lo bố mẹ cô đi… - Văn Quảng bất đắc dĩ nói.
- Tự lo kiểu gì? Tôi… sao có thể… - Như Nguyệt bất lực toàn tập trước kiểu tính toán này của Văn Quảng.
Sao ngay từ đầu không nói vậy luôn đi? Mất công mình phải đợi.- Như Nguyệt bực nhọc chỉ dám thầm chửi Văn Quảng ở trong lòng.
- Quyết định vậy nhé! Ngày mai chúng ta tiến hành việc này luôn.

Dù sao cả hai đều cần phải ly hôn càng sớm càng tốt mà.

- Dứt lời, Văn Quảng lập tức đi lên phòng trước sự khó chịu của Như Nguyệt.
.
Bình minh của buổi sớm ngày hôm nay thật đẹp.

Khi mặt trời bắt đầu lên, ánh sáng đầu tiên chiếu rọi lên thành phố, Văn Quảng từ từ tỉnh giấc sau một đêm tưởng chừng như không thể nào dài hơn được nữa, cầm điều khiển rèm cửa rồi mở rèm lên, anh trông thấy những cảnh tượng tuyệt vời mà chỉ có vào lúc này mới được trải nghiệm.
Hồi trước khi Tư Nhĩ còn ở đây, anh nhớ mỗi sáng cô đều thức dậy từ rất sớm, tranh thủ lúc đó ngồi mơ màng, nhâm nhi một ly trà ở ban công phòng cô.

Có khi cô sẽ đọc sách, khi lại ngồi vẽ vời thứ gì đó mà cô cho rằng nó đẹp.

Còn anh mỗi buổi sáng đều lén lút ngồi ngắm cô, ở một góc mà cô chẳng bao giờ có thể nhìn thấy được.
Liệu cô ấy còn có sở thích này nữa không? Văn Quảng đột nhiên tò mò chuyện nhỏ nhặt này, ước ao có thể được ngắm nhìn cô ngay lúc này.

Hoá ra, anh nhớ về cô kĩ đến cơ à? Thế mà hôm nay anh mới biết điều đó đấy!

Nhìn chiếc vòng cô tặng, Văn Quảng khẽ nhướn môi cười, thầm cảm ơn bản thân vì khi đó đã quên vứt nó đi, để rồi bây giờ anh mới có cơ hội được đeo nó ở trên tay như thế này.
- Mong là mày sẽ thực sự đem lại may mắn cho tao.

- Văn Quảng ngốc nghếch nói chuyện với chiếc vòng.
Hôm nay anh phải tính toán chuyện ly hôn, nhất định phải gặp may mới được.

Mong là mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.
“Tinh tinh”- một dòng tin nhắn được gửi đến cho Văn Quảng.

Là của Nam Nhật gửi đến.
- Tên này mới sáng ra gì mà… - Văn Quảng lẩm bẩm thắc mắc, không rõ vì sao tên này lại nhắn cho anh sớm như thế.
“Hôm qua sao rồi? Sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Từ tối qua tới giờ, Văn Quảng chưa động đến điện thoại nên không biết Nam Nhật đã nhắn gì cho mình, lướt lên tin nhắn còn chưa đọc tối qua, anh vô cùng bất ngờ khi biết tin.
“Đến đón tôi.

Chúng ta nói chuyện trực tiếp.” - Văn Quảng gấp gáp nhắn lại sau đó rời khỏi giường chuẩn bị đi đến sự kiện của nhà hàng ngày hôm nay.
Lẽ nào anh đã lầm khi quyết định tin tưởng Anna?
Chuyện Cẩm Vân gặp Tư Nhĩ ở bờ hồ có thể là trùng hợp thật nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó có thể đó là cố tình sắp xếp.

Người như Cẩm Vân, trước giờ luôn không thích giao tiếp với người khác, tư tưởng còn có phần hơi khác thường, đời nào cô ra chịu chủ động đi bắt chuyện với Tư Nhĩ mà không có lí do? Bất biết lí do của cô ta là gì, là xấu hay tốt, có liên quan tới Anna hay không? Mình bắt buộc phải điều tra rõ chuyện này.
.
Tại biệt thự nhà họ Lam.

Tư Nhĩ sau khi thong thả ngồi tận hưởng một buổi sáng nhàn hạ hiếm hoi ở ban công, cô vươn vai nhẹ một cái rồi đứng dậy trở về phòng, chuẩn bị thay đồ để đi làm trước khi trợ lí Lâm tới đây.
Một lúc sau…
- Tới rồi à? Thông tin tôi cần cậu có đủ cả chứ? - Tư Nhĩ nghiêm trọng hỏi.
- Cô ta đúng là Cẩm Vân, con gái nuôi của John, và là chị em thân thiết với Anna nhưng tôi vẫn không tìm ra được có sự sắp đặt trong cuộc gặp của cô với cô ta ở bờ hồ đó, vì qua theo dõi camera ở quán ăn gần đó cho thấy hầu hết vào các ngày trong tuần, ngày nào cũng tầm giờ đó hoặc muộn hơn một chút Cẩm Vân sẽ đi qua bờ hồ đó để đi học về… việc gặp cô ở đó có thể chỉ là một sự trùng hợp… - trợ lí Lâm đưa cho Tư Nhĩ một chiếc USB bên trong có chứa toàn bộ những manh mối anh ta đã thức trắng cả đêm để tìm kiếm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi