CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Lưu Tuệ ngồi trong sân, hai bên là Tiểu Đậu và Diệp Minh liên tục dâng trái cây và hống y vui vẻ. Gió mát thoảng qua, Lưu Tuệ cắn một quả lê vui vẻ cười. Tiểu Đậu ghé vào gối đầu lên chân y ngủ từ lúc nào không hay, Lưu Tuệ xoa đầu nó dỗ cho nó ngủ.
Diệp Minh ngồi bên cạnh nhìn hai người một lớn một nhỏ hỗ động. Thấy Lưu Tuệ đã vui vẻ trở lại, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má phải của y. Dù đã bị hôn quen rồi, nhưng Lưu Tuệ vẫn không nhịn được ngượng ngùng. Chạm nhẹ vào má bản thân, từ góc nhìn của Diệp Minh sẽ thấy sườn mặt của tức phụ hơi đỏ lên.
Diệp Minh dựa đầu vào vai Lưu Tuệ nói : " Tức phụ đừng buồn nữa, ta sẽ nấu cơm cho tức phụ ăn, sẽ giặt đồ nữa nên là hãy vui lên đi"
Lưu Tuệ biết là mình đang được quan tâm, ánh mắt nhu hòa đi, nâng mặt Diệp Minh dậy để cho y đối diện với mình. Đối diện đôi mắt đen láy mà trong đó tràn ngập hình ảnh của mình, bỗng nhiên cảm thấy nhịp tim mình gia tốc đập. Lưu Tuệ vô thức tiến lại gần Diệp Minh, sau đó ngây ngốc hôn lên môi y.
Đến khi nhận ra bản thân mình đang làm gì định trốn tránh thì Diệp Minh đã bắt kịp nhịp độ của y. Nhanh chóng không cho Lưu Tuệ trốn tránh mà môi lưỡi giao nhau với y. Khi hai người tách nhau ra, mặt của cả hai đều có chút hồng hồng. Đây là lần đầu tiên kể mà Diệp Minh thần trí rõ ràng khi hôn lại đưa lưỡi vào miệng của y ( ý là từ sau vụ chè sen)
Không khí xấu hổ, chỉ nghe tiếng tim hai người đập bang bang đang lúc không biết nên làm thế nào thì Tiểu Đậu ngọ ngậy tỉnh dậy. Lưu Tuệ nhanh chóng lấy cớ phải cho Tiểu Đậu đi ngủ rồi chuồn mất. Bỏ mặc Diệp Minh ngồi trong sân cười một mình, thỏa mãn vì được hôn tức phụ.
Lưu Tuệ thì nhanh chóng bế Tiểu Đậu về phòng ru cho nó ngủ, sau đó lấy tay vỗ mạnh lên mặt mình buộc bản thân mình phải tỉnh táo. Dạo gần đây nhiều chuyện phải suy nghĩ khiến Lưu Tuệ có cớ để không đối mặt với cảm xúc của mình. Nhưng chuyện vừa rồi lại nhắc nhở Lưu Tuệ biết tình cảm của mình và Diệp Minh có chút đặc biệt.
Từ nghĩa vụ và trách nhiệm ban đầu phải gánh vác, Diệp Minh dần trở thành một người quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của Lưu Tuệ. Muốn giúp y, không ngờ bất ngờ được y giúp lại nếu không phải gặp Diệp Minh thì không biết cuộc đời của y sẽ đi về đâu.
Từ việc chỉ coi Diệp Minh là một đệ đệ,  thậm chí là một đứa con trai đáng yêu mà dốc lòng yêu thương, cưng chiều y. Cho đến lúc bị buộc nhận ra y không phải là một đứa con nít như mình vẫn nghĩ. Lưu Tuệ không phải kẻ ngốc, y nhận ra tình cảm của mình dành cho Diệp Minh có chút vi diệu. Tình cảm đó đã vượt mức một thứ tình thân bình thường, đến nỗi bây giờ nếu không có Diệp Minh e rằng bản thân khó mà sống.
Thậm chí mỗi khi Diệp Minh cười vui vẻ nhắc đến Lưu Triệt hay Đại Tráng cũng cảm thấy không vui. Ngoài mình và những người trong nhà chưa bao giờ thấy Diệp Minh mở lòng với ai đến như thế. Đã có suy nghĩ như vậy, nếu còn không biết tình cảm của mình là gì thì e rằng ngươi nên đập đầu vào vại mắm tôm tự sát đi cho rồi.
Lưu Tuệ cảm thấy rất bối rối, mặc dù Diệp Minh không hoàn toàn là trẻ con, nhưng không thể phủ nhận y cũng giống như trẻ con. Mặc dù y rất tốt,cũng rất yêu thương mình nhưng e rằng thứ tình cảm đó cũng không khác tình cảm y dành cho phụ mẫu mình là bao.
Tình cảm của bản thân giành cho người ta đã quá rõ ràng, nhưng lại không thể chắc chắn tình cảm của đối phương. Lưu Tuệ chưa bao giờ hận việc Diệp Minh là người có bệnh trong người đến như thế. Nhìn Tiểu Đậu cong cái mông ngủ trên giường, Lưu Tuệ thở dài tựa đầu vào bên cạnh giường ngủ thiếp đi.
Một lúc sau cửa mở ra, Diệp Minh rón rén vào trong phòng, mỉm cười nhìn hai người trên giường. Lặng lẽ đắp chăn cho Tiểu Đậu rồi hôn nhẹ lên trán nó một cái. Diệp Minh không tiếng động bế Lưu Tuệ lên, rón rén bế người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sáng hôm sau Lưu Tuệ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Diệp Minh thì sợ hết hồn. Dịch người mấy lần muốn ra ngoài nhưng không thành công. Lưu Tuệ đỏ mặt tía tai, phấn đấu một lúc mới có thể ra bên ngoài được. Xuống giường rồi đắp lại chăn cho Diệp Minh, Lưu Tuệ nhanh chóng ra ngoài, còn phải nấu bữa sáng rồi sang xem tình hình Phùng thị nữa.
Sau khi Lưu Tuệ vừa đóng cửa lại, Diệp Minh ở trên giường không tiếng động mở mắt ra. Ánh mắt hiện lên một tia tinh quái tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng cong môi lên, Diệp Minh sờ nhẹ vào chỗ Lưu Tuệ vừa nằm. Kéo chỗ chăn ở chỗ đấy lại ôm vào lòng như đang ôm lấy Lưu Tuệ lại.
Diệp Minh cười khẽ nói : " Suốt ngày trốn ta, bộ dạng ngượng ngùng của tức phụ lúc nào cũng đẹp nhất"
( mấy thím ạ, Diệp Minh ngốc thực sự là quá khó nhằn viết cứ như Tuệ ấu râm. Tình cảm khó phát triển cực kì, làm tôi đau hết cả đầu nên tôi quyết định viết trong một thời gian nhất định, Minh có thể thanh tỉnh giống người bình thường vài giờ. Từ ngày gặp Tuệ thì tỉnh được nhiều hơn một chút)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi