CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN



Đi sâu vào trong động phủ bí mật!
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh và bất ngờ với khung cảnh ở nơi đây.

Ngẩng đầu nhìn lên cao, những vách đá xếp chồng lên nhau tạo thành những thạch nhũ đang nhỏ xuống từng giọt nước.

Và ở trên vách đá, những viên đá với đủ loại màu sắc sáng lên trông không khác gì những ngôi sao nhỏ ở trong đêm.

Đẹp mắt vô cùng.
“Động phủ này thật đẹp”.
“Linh khí ở đây nồng đập hơn ở bên ngoài ít nhất là mười lần”.
“Ta ở nơi này bế quan năm năm chắc có khả năng nhìn thấy mười trượng đan điền”.
Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu khiến toàn thân cảm giác thoải mái vô cùng.
Tiếp tục đi vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân liền bị giật mình với những thứ ở trước mắt.

Toàn bộ động phủ này phân thành bốn tầng, Đế Nguyên Quân đang đứng ở tầng đầu tiên thì nhìn thấy một khu vực rộng lớn với những cây cỏ xanh trải dài giống như một tấm thảm, còn ở chính giữa là một lối đi nhỏ dẫn lên trên tầng thứ hai.
Ngay khi đến tầng thứ hai, Đế Nguyên Quân một lần nữa đứng hình, hắn nhìn thấy ở trung tâm có một ao nước màu xanh lục bích lắng đọng.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài xa thì trông thấy bốn tôn hình nhân đang từ từ tiến lại gần hắn.

Khí tức trên thân nó ít nhất cũng là Ngưng Hải cảnh tầng một.
“Lại loại này khảo hạch”.

Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi từ từ đi lên.
Đối mặt với bốn tôn hình nhân rồi lao lên.

Đế Nguyên Quân trực tiếp đánh ra một chưởng.
Oanh!
Bị chưởng lực mạnh mẽ đánh trúng, bốn con hình nhân bị đánh bay đi, nằm lăn lóc trên nền đất.
“Ngưng Hải cảnh tầng một này hơi yếu”.

Nhìn hình nhân bị hạ gục dễ dàng, Đế Nguyên Quân lắc đầu nói.
Nhưng ngay lập tức, bốn con hình nhân bật đứng dậy, những vết thương ở trên thân đã biến mất không còn một chút dấu vết.
Đế Nguyên Quân ban đầu có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng thôi.

“Đối với loại hình nhân này thì chỉ có một cách là phá hủy hạch tâm thì nó tự khắc bị hủy”.
Đế Nguyên Quân lao lên, hai tay dần ngưng tụ hai loại lực lượng rồi bắt lấy một con hình nhân ở trước mặt rồi đánh ra một quyền hướng về phía bụng dưới rồi nắm lấy hạch tâm vào trong tay.
Đế Nguyên Quân bóp mạnh tay một cái khiến hạch tâm vỡ nát thành phấn vụn, hình nhân không còn hạch tâm nên cũng ngã xuống đất nằm bất động.
Không đến năm phút, bốn con hình nhân tất cả đều bị Đế Nguyên Quân hạ sát.
Đế Nguyên Quân đi về phía ao linh tuyền, hai mắt sáng lên, trên gương mặt nở một nụ cười vui mừng.

“Đây là linh thủy, hơn nữa có là một ao”.

“Không thể tin được, ở một động phủ nhỏ như này mà xuất hiện một ao linh thủy, không biết nơi này đã tồn tại bao lâu”.
“Linh khí một trăm năm mới ngưng được một cốc linh thủy nhưng ở đây là cả một ao, rộng ba mét, sâu hai mét”.
“Ít nhất cũng phải mấy vạn năm mới ngưng tụ được chừng này”.
Đưa tay ngâm vào bên trong linh thủy, Đế Nguyên Quân nhắm mắt cảm nhận.

“Thật thoải mái”.
“Linh thủy này mặc dù rất tinh thuần nhưng nó cần ít nhất thêm mấy vạn năm nữa mới đạt đến trình độ của những linh tuyền lúc trước mà ta gặp”.
“Nếu như nó có thêm một chút thuộc tính thì đẳng cấp nó sẽ cao hơn rất nhiều”.
“Nhưng bây giờ ta không cần những điều đó, linh thủy này cũng đủ để ta bế quan một thời gian”.
Đế Nguyên Quân không suy nghĩ nhiều, hắn ném ra hơn hai mươi mai linh thạch ra xung quanh ao linh tuyền rồi bắt đầu kết ấn.
“Tụ Linh Trận”.
“Dẫn Linh Trận”.
“Nạp Linh Đại Trận”.
“Khởi”.
Đế Nguyên Quân đồng thời tung ra ba loại trận pháp xếp chồng lên nhau.

Trận pháp vừa khởi động thì linh khí ở khu vực xung quanh bắt đầu tập trung vào bên trong.
Đế Nguyên Quân đi vào trong trận rồi nhảy xuống bên dưới đáy ao.
“Không biết một ao này có đủ để ta đột phá đến mười trượng đan điều không đây?”.
Trong đầu hắn, Côn Bằng Công Đồ dần dần hiện lên rồi bắt đầu xoay chuyển.

Bất chợt, ở sau lưng hắn, một tôn côn bằng mờ ảo cao hơn ba trượng, dài gần mười trượng đang bay lượn.
“Đợi ta đột phá Ngưng Hải cảnh thì côn bằng sẽ ngưng tụ được thành hình, đan điều lúc đó sẽ cường đại hơn nhiều”.
Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ lực lượng vận chuyển công đồ liên tụ thôn phệ linh thủy.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Đế Nguyên Quân bế quan ở nơi đây đã gần sáu tháng, linh thủy đã bị hắn thôn phệ triệt để.

Đợi đến khi luyện hóa hết toàn bộ linh thủy, Đế Nguyên Quân lúc này mới từ từ tỉnh dậy.
“Sáu tháng bế quan, luyện hóa hết toàn bộ linh thủy nhưng ta chỉ đột phá được đến Thức Nhân cảnh tầng chín, đan điền mỗi lần tăng lên thì yêu cầu càng tăng”.
“Đan điền khai phá được hơn năm trượng”.
“Vẫn chưa đủ”.
“Trong cơ thể còn tồn dư một ít linh thủy còn chưa luyện hóa hết, nếu như luyện hóa hết toàn bộ thì ít nhất đột phá đến tầng chín đỉnh phong”.
Đế Nguyên Quân vừa dứt lời, hắn liền lấy ra năm bình đan dược Huyền cấp hạ phẩm rồi tiếp tục bế quan.
Hơn mười viên đan dược nuốt xuống, Đế Nguyên Quân tiếp tục vận chuyển công đồ luyện hóa triệt để.
Hai tháng sau!
Đế Nguyên Quân từ trong bế quan một lần nữa tỉnh dậy.

“Thức Nhân cảnh tầng chín đỉnh phong, đan điền sắp đột phá sáu trượng”.
“Cũng không tệ”.
“Nhưng đáng tiếc, linh tuyền vẫn chưa đủ để ta đột phá vách ngăn tầng thứ mười”.
Đế Nguyên Quân ngẫm lại rồi lắc đầu.

“Không biết ở bên trong còn có thứ gì khác nữa không”.
“Trong không khí có mùi dược lực hỗn tạp, chắc ở bên trong còn có một vườn linh dược chưa được khai phá”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy, tiếp tục đi vào sâu ở bên trong, đi lên tầng thứ ba.
Đi được khoảng chừng năm phút, Đế Nguyên Quân ánh mắt sáng lên nhìn ra xa.

Ở hướng đó có một vùng tương đối rộng, diện tích ít nhất cũng phải gần một trăm mét vuông xuất hiện những cây linh dược, với số lượng ít nhất là hơn trăm gốc.
“Thất phẩm linh dược, bát phẩm, cửu phẩm”.

Đế Nguyên Quân vui mừng nở một nụ cười nói.

“Huyền cấp thượng phẩm linh dược cũng có”.
“Với lượng linh dược này thì ít nhất cũng khiến ta nhập sáu trượng đan điền”.
Ngay khi vừa đặt một chân vào khu vực trung tâm của tầng thứ ba, Đế Nguyên Quân ánh mắt liếc nhìn lên cao rồi nhảy lùi ra sau.

Hắn nhìn hai mươi đạo mũi tên ghim chặt ở trên nền đất thốt ra.

“Cơ quan ám khí”.
Xiu xiu!
Không để Đế Nguyên Quân có thời gian, cơ quan tiếp tục đánh ra hơn một trăm mũi tên bắn ra.

Đế Nguyên Quân hai chân dẫm mạnh rồi nhảy lên cao, sau đó đánh đánh ra một chưởng phá tan cơ quan.
Tưởng chừng cơ quan này bị phá thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng không.

Ở phía xa, những cơ quan khác dần dần hiện ra rồi bắn ra hơn một ngàn mũi kim chứa chất độc.
Thấy vậy, Đế Nguyên Quân liền nhíu mày một cái.

“Có chút phiền phức”.
Huyền cấp thượng phẩm quyền pháp, Bách Luyện Ngọc Thủ!
Hai cánh tay Đế Nguyên Quân dần chuyển qua màu xanh ngọc và có một tầng giống như băng hàn lan tỏa ra ngoài.
Những mũi kim chứa chất kịch độc đánh tới, Đế Nguyên Quân không một chút lo lắng đánh ra.
Thủ ra như ngọc, vạn độc bất xâm!
Liên tiếp, thanh âm tanh tách mũi kim đâm vào bàn thạch vang lên, hơn một ngàn mũi kim bị Đế Nguyên Quân phá hết toàn bộ rồi liên tiếp đánh ra năm chưởng, phá hết toàn bộ cơ quan.
Sau khi giải quyết hết những nguy cơ xung quanh, Đế Nguyên Quân tiến lại gần rồi vung tay trực tiếp thu hết toàn bộ linh dược vào nhẫn giới chi.

Rồi tiếp tục đi sâu vào, tiến lên tầng thứ tư..
Cho đến khi đi vào nơi sâu nhất của động phủ, Đế Nguyên Quân dừng lại, ánh mắt nhìn căn nhà nhỏ ở trong góc rồi chần chừ một lúc rồi tiến lại gần.
Nhưng ở bên ngoài đã được một trận pháp bảo vệ, Đế Nguyên Quân nhìn trận pháp một lúc rồi từ từ tiến lại gần.

Hắn đứng đợi đó một hồi lâu rồi tụ lực đánh ra một quyền rồi quát lớn.


“Phá”.
Mắt trận bị phá nát, đại trận sụp đổ thì để lộ ở bên trong có một căn nhà nhỏ.

Đế Nguyên Quân không suy nghĩ mà tiến lại rần rồi đẩy cửa đi vào bên trong, đập trước mắt hắn là một căn phòng tồi tàn dính đầy bụi bẩn.

Căn nhà này đã bị bỏ hoang không biết bao nhiêu năm, ngay cả nền nhà cũng bị bụi đất dính một mảng lớn.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân cảm nhận được sự nguy hiểm ở trong căn nhà, hắn hít vào một hơi rồi tiến nhập vào bên trong.
Cho đến khi hắn đứng trước căn phòng sâu nhất và cũng là nơi tăm tối nhất rồi nói.

“Nơi này khiến ta có một cảm giác nguy hiểm”.
Đế Nguyên Quân đứng trước cánh cửa bên ngoài một lúc thì đột nhiên, không biết có bàn tay vô hình nào đó mở rộng cánh cửa, Đế Nguyên Quân thấy vậy nên hai hàng lông mày chợt nhăn lại.
Mặc dù cảm thấy nguy hiểm nhưng Đế Nguyên Quân không hề lo lắng mà thay vào đó là nở một nụ cười lạnh.

“Thú vị”.
Bước chân vào bên trong căn phòng.

Ngay lập tức, cánh cửa liền đóng chặt lại.
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn bộ xương ngồi xếp bằng ở chính giữa căn phòng rồi lên tiếng.

“Giả thần giả quỷ”.
“Hahaha”.

Đột nhiên, một tiếng cười lớn vang vọng ở trong căn phòng rồi lên tiếng.

“Đã hơn ba vạn năm rồi mới có người đặt chân đến nơi này?”.
“Rất tốt”.
“Nguyên Thần của Hóa Cảnh cường giả?”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt sáng bén phát hiện.

“Chắc chắn không thể tồn tại đến ba vạn năm”.
“Là do bí pháp hay một loại thiên phú đặc thù nào đó sao?”.
“Tiểu bối ở đâu đến, gặp ta sao còn chưa cúi đầu”.

Bất chợt, từ trên bộ xương trắng đó có một làn khói mờ ảo bốc lên rồi hình thành một vị lão già râu tóc bạc phơ.
“Hahaha, cúi đầu”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười rồi nói.

“Ngươi chỉ là một đạo thần hồn nhỏ nhoi thì lấy gì để khiến ta phải cúi đầu”.
“Hừ, tiểu bối vô tri.

Ngươi không biết ta là một đại cường giả sao?”.

Lão giả hừ lạnh một tiếng rồi nói.


“Ta chỉ là một đạo thần hồn thì sao, giết chết Thức Nhân cảnh giun dế như ngươi thì chỉ cần một ý niệm”.
“Chỉ dựa vào một sợi thần hồn mà muốn giết ta?”.

Đế Nguyên Quân giọng điệu lạnh lùng nói.

“Ai cho ngươi có sự tự tin đó”.
“Ngông cuồng”.

Lão giả lớn giọng quát.

“Ba vạn năm trước, ta tung hoành khắp Tây vực mà chưa gặp một con giun dế lớn miệng như ngươi”.
“Ha, trong miệng ngươi ta là giun dế nhưng không không biết ngươi ở trong mắt ta cũng là giun dế”.

Đế Nguyên Quân nở nụ cười lạnh nói.

“Chỉ là giun dế Hóa Cảnh mà thôi”.
“Ngươi...”.

Lão giả tức giận quát.

“Giun dế mạnh miệng”.
Lão giả xuất kích, trên người lão đột nhiên xuất hiện một tầng màu đỏ huyết sắc bao phủ khắp nơi trên cơ thể.

Nhìn thấy dị trạng của lão, Đế Nguyên Quân suy ngẫm một lúc rồi nói.

“Động phủ này là ngươi mở ra, vì muốn tu luyện ma công nên muốn dụ những người ở bên ngoài vào đây tranh đoạt cơ duyên”.
“Ta tự hỏi những thi thể của những người lúc trước đã biến đâu mất, thì ra là do ngươi”.
“Hahaha, cho dù ngươi biết thì đã sao?”.

Lão giả cười lớn một tiếng rồi quát lớn.

“Bây giờ không phải ngoan ngoãn trở thành vỏ bọc của ta sao?”.
Lão giả hai tay liên tiếp đánh ra tám đạo hắc sắc xiềng xích quấn chặt Đế Nguyên Quân rồi lao lên.

Nhưng khi thấy Đế Nguyên Quân không chút kháng cự mà còn nở một nụ cười lạnh, lão có chút khó hiểu nên lên tiếng.

“Ngươi cười cái gì?”.
“Ta chỉ cười vì ngươi vô tri”.

Đế Nguyên Quân lắc đầu nói.

“Muốn đoạt xá ta?”.
“Đúng là không biết sống chết”.
“Lớn miệng, để ta xem ngươi có pháp bảo hộ thân gì mà tự tin như vậy?”.

Lão giả gạt bỏ qua lời nói của hắn rồi trực tiếp đi vào bên trong đại não của hắn rồi biến mất không chút tung tích.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi