CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

“Mieo~~” Trong bóng đêm lộ ra một đôi mắt xanh lục âm u, từ trên cao nhìn xuống lập lòe sáng lên, Thẩm Triệt suýt nữa thì không đứng vững, Một tia chớp lóe lên, cậu mới nhìn rõ kia thật ra là một con mèo, một con mèo đen tuyền toàn thân, đang ngồi chồm hổm canh giữ bên ngoài cửa ban công.

Thẩm Triệt luôn luôn cảm thấy mèo đen rất ma huyễn, thế nhưng cũng không đến nỗi nghĩ rằng đây là do Tần Tu biến thành. Thẩm Triệt ngồi xuống ngoắc ngoắc ngón tay với con mèo. Mèo con chần chờ một lát sau cũng bước hai bước lại chỗ cậu, vươn móng vuốt nho nhỏ cào cào lòng bàn tay Thẩm Triệt. Thẩm Triệt cười gãi gãi lỗ tai mèo con. Mèo hoang bình thường có tính cảnh giác rất cao, con mèo này lại có vẻ như không hề sợ người.

“Sao mày lại chạy tới chỗ này vậy?” Thẩm Triệt vừa gãi gãi lưng mèo con, vừa hỏi.

Mèo con nhè nhẹ liếm ngón tay Thẩm Triệt, thi thoảng còn cắn một cái nhưng không cắn mạnh, như cũng biết tay cậu không phải làđồăn.

Thẩm Triệt chơi với mèo con một chút, nhưng chưa tìm thấy Tần Tu trong lòng cũng sốt ruột, vô tình liền lẩm bẩm nói với mèo con: “Đồng chí meo meo, nhóc có trông thấy một hoa khôi nào không? Người đó cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, nhưng có thể không thân thiện được như anh, hơn nữa người đó …”

Nói đến đây Thẩm Triệt bỗng nhiên đứng bật dậy, mèo con lại “mieo~” một tiếng lùi về cạnh cửa ban công.

Thẩm Triệt nhìn chằm chằm cánh cửa ban công đang đóng chặt kia, lại nhìn nhìn con mèo đứng canh cửa không chịu rời đi, trong lòng chợt lạnh vội vã đẩy cửa ra. Cửa đóng khá chặt nhưng cũng không khóa, đẩy hai cái liền bật ra.

Tiếng mưa rơi rào rào ập vào tai, những hạt mưa nặng trịch, lạnh lẽo rơi sầm sập xuống người Thẩm Triệt. Cậu sải bước ra ban công vừa ngó đầu liền thấy một bóng người đang thu lu một góc dưới mái hiên.

“Tần Tu! !”

Thẩm Triệt hoảng hốt bước tới. Tần Tu ngồi co ro trên mặt đất không có phản ứng gì, cả người ướt sũng, hai tay ôm lấy người, đầu vùi xuống gối. Thẩm Triệt ngồi thụp xuống định gọi Tần Tu nhưng chợt cảm thấy từng luồng hơi thở nóng hầm hập. Từ lúc Tần Tu rời đi đến lúc này cũng đã một tiếng rưỡi, lúc gặp mưa cũng khoảng chừng một giờ, lại nhớ tới thể trạng kì quặc kia của Tần Tu, Thẩm Triệt chỉ biết không ổn, vội đưa tay kiểm tra trán Tần Tu, rồi vội vã rụt trở về.

“Anh phát tình rồi!” Thẩm Triệt đang quýnh quá nên lưỡi cũng líu cả lại

(phát tình (hay động dục) nguyên gốc trong câu là phát tao có pinyin [fa sao] gần với phát sốt cópinyin [fa shao] Thẩm Triệt quýnh quá nên đọc trẹo =))

Tần Tu gần như đã vô lực nhưng vẫn ngẩng đầu hung hãn lườm cậu một cái.

Thẩm Triệt dìu anh đứng lên, lúc xách ba lô Tần Tu lên mới phát hiện nó nặng muốn chết, như nhét hai viên gạch trong đó vậy. Cậu vừa đỡ Tần Tu đi ra cửa, vừa nén giận nói: “Anh muốn tránh mưa sao không vào phòng học?!”

Tần Tu không nói gì, lúc bước ra cửa liền dùng chút sức lực cuối cùng vội vã trốn ra sau lưng Thẩm Triệt, kêu to: “Mèo! Mèo!”

“Không sao, không sao, để tôi đuổi nó đi !” Thẩm Triệt ngồi xổm xuống xách mèo con đáng thương lên, đang định thả ra ngoài ban công, tâm nói, khổ thân, để mày phải chịu khổ rồi, để tao lo xong xuôi cho hoa khôi rồi lại thả mày ra nhé.

“Thả ra ban công nó dính mưa mất!” Tần Tu nghiến răng nghiến lợi nói.

Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn Tần Tu đang nấp sau lưng mình, vẻ mặt vừa khẩn trương, vừa chán ghét nhìn chằm chằm con mèo đen trên tay, cậu chớp chớp mắt: “Rốt cuộc là anh thích mèo hay ghét mèo vậy?”

“Tôi ghét mèo! Nhưng tôi cũng ghét thấy nó gặp mưa! Hai cái này có mâu thuẫn sao?” Bạn học Tần yếu ớt trả lời.

Không-mâu-thuẫn-chút-nào-hết.

.

Thẩm Triệt cũng không biết mình làm cách nào có thể một tay xách mèo, một tay đỡ Tần Tu, lưng còn đeo một cái ba lô nặng trịch trở lại phòng học thể dục. Nhìn con mèo bị nhốt ngoài cửa, lại quay đầu nhìn Tần Tu đang nằm xụi lơ trên mặt đất, trong bụng cũng thấy buồn cười: “Anh rốt cuộc tại sao lại chạy lên trên kia vậy?”

Tần Tu dựa vào tấm gương lớn, hữu khí vô lực cảnh giác nhìn mèo con ngoài cửa: “Con mèo kia cứ đuổi theo tôi ra đến tận ngoài ban công.”

Thẩm Triệt vừa đóng cửa sổ, vừa ngờ vực: “Nhưng bây giờ đâu phải mùa xuân.”

Nói xong ở sau lưng bỗng im bặt, Thẩm Triệt biết mình lại nói hớ, quay đầu lại quả nhiên thấy mặt Tần Tu đen xì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nói nó thấy tôi nên động dục?”

Thẩm Triệt tự biết mình lỡ lời nên đành câm miệng, để cửa sổ mở hé ra một chút để không khí có thể tràn vào, sau đóđi vào vươn tay cởi áo thun trên người mình.

Tần Tu lập tức trợn tròn mắt, nhìn thấy thân thể rắn chắc đầy sức sống với nước da màu tiểu mạch còn lấm tấm mưa dưới ánh đèn, lập tức cảm thấy cơn sốt của mình hình như càng lúc càng nghiêm trọng: “Cậu làm gì?”

Thẩm Triệt cúi đầu nhìn ***g ngực và nửa người trần trụi của mình, lúc này mới đỏ mặt nói: “Anh đừng nghĩ bậy! Tôi định làm ướt áo, thay khăn mặt, đắp lên trán hạ nhiệt độ cho anh thôi!” Việc vốn rất đơn giản thế nhưng bị nghĩ vặn vẹo đi như vậy khiến cậu lúc này cũng thấy xấu hổ, bắt gặp ánh mắt Tần Tu nhìn chằm chằm cơ thể mình như thế, Thẩm Triệt có chút mất tự nhiên liền ôm hay tay xát xát.

Tần Tu chớp mắt, lúc này mới thu hồi tầm mắt, khinh thường nói: “Cái động tác thủ thân như ngọc kia của cậu là có ý gì?”

“Không phải, tại anh nhìn tôi như vậy nên tôi có chút, có chút…”

“Có chút gì?” Yết hầu Tần Tu thắt chặt lại: “Tự nhiên cởi trần ra rồi bảo tôi không được nhìn sao.” Nói xong liền xoay người nhấc cái ba lô màu đen bên cạnh, kéo khóa ra, chỉ buồn bực nói mà không thèm ngẩng đầu lên: “Mặc đồ vào đi.”

Thẩm Triệt mù mờđem áo thun mặc vào. Một chiếc khăn mặt trắng sạch sẽ bay vào ***g ngực cậu. Thẩm Triệt có chút giật mình, người này không có việc gì mà trong ba lô còn mang theo khăn mặt khô. Đúng là cẩn thận quá mức à! Thẩm Triệt cầm khăn mặt đi a cửa: “Tôi đi ra ngoài, quần áo anh đều ướt cả rồi. Trước tiên anh lấy áo khoác của tôi mặc đi, chờ quần áo anh khô rồi thì đổi lại.”

“Thẩm Triệt.” Tần Tu bỗng nhiên gọi cậu lại, giọng nói vẫn bình tĩnh lạ thường: “Tôi thi thoảng cũng hay bị sốt, nhưng chỉ ngủ một giấc là khỏe lại thôi, Không cần lo lắng.”

Thẩm Triệt quay lại nhìn Tần Tu đang ngồi dựa vào tấm gương, đầu ngửa lên, mắt khép hờ lại. Đây là Tần Tu sao? Sau cùng vẫn lắc lắc đầu, tâm nói chắc là nước vào nên bị chập mạch chỗ nào rồi.

Lúc Thẩm Triệt quay lại đã thấy Tần Tu đang mặc bộ quần áo màu xanh lá của mình, hai mắt vẫn nhắm dựa vào tường, Thẩm Triệt nhẹ nhàng bước qua, cẩn thận đem khăn mặt ướt đặt lên trán người kia, đưa tay giữ cho khỏi rơi xuống.

Tần Tu lúc này chỉ Im lặng khép hờ mắt, sắc mặt có chút ửng hồng, giống như một nam châm hút chặt lấy ánh mắt của cậu. Thứđẹp nhất trên thế giới dường như chỉ còn nốt ruồi xinh đẹp trên khóe mắt kia. Thẩm Triệt phải cố gắng hết sức mới có thể ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác, đúng lúc này mu bàn tay đột nhiên lại nóng lên.

Khoảnh khắc khi bàn tay Tần Tu đè lên mu bàn tay mình, Thẩm Triệt cảm thấy cơ thể mình như có một luồng điện xẹt qua, Băng sơn đại ma vương cầm lấy chiếc khăn mặt ướt lạnh trong tay Thẩm Triệt, hai mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ nhẹ nhàng nói: “Trong ba lô có đồ ăn.”

Thẩm Triệt nghĩ khả năng sẽ là hai túi khoai tây chiên, bụng nói thế cùng được, cóăn còn hơn không, thế nhưng không ngờ lại lôi được từ trong ba lô ra một hộp đồ ăn giữ nhiệt. Mờ nắp ra, Thẩm Triệt thấy bên trong là bảy tám chiếc bánh bao nhỏ vẫn còn ấm, cậu đột nhiên có chút ngẩn ngơ.

“Hạ Lan Bá bảo tôi mang đến. Không liên quan đến tôi.”

Mới cảm động một chút người kia đã lạnh lùng phủ nhận, Thẩm Triệt cười cười: “Nhưng vẫn phải cám ơn anh.” nói xong liền gặm một chiếc bánh bao, cuối cùng cái bụng đang kêu gào cũng được an ủi một chút. Ngẩng đầu lên liền thấy Tần Tu đang nhìn mình, Thẩm Triệt vội cầm lấy chiếc bánh đang ngậm trong miệng chìa ra: “Anh muốn ăn một chiếc không?”

“Tôi ăn rồi.” Tần Tu ngoảnh mặt đi, lại nhắm mắt: “Với cả đó là bánh bao nhân rau cần.”

Không đợi cậu ân cần đưa hộp bánh ra, đối phương đã từ chối ngay tắp lự. Thẩm Triệt đành phải ngồi xếp bằng, một mình im lặng gặm bánh bao. Đang lúc đói mềm ruột, lại thấy Tần Tu ngủ tiếp, Thẩm Triệt cũng không mời Tần Tu ăn nữa, ngấu nghiến gặm từng miếng bánh lớn, ăn nhanh đến nỗi bánh tắc trong cổ họng, cố nuốt thế nào cũng không được, ho sù sụ.

“Có bình nước trong ba lô kìa!” Tần Tu giống như giận dỗi đem chiếc khăn tay trắng kéo xuống mắt, ngả đầu dựa vào tường. Một lát sau, Thẩm Triệt lại tới lay lay vai anh, băng sơn đại ma vương bốc hỏa bỏ khăn mặt xuống, ngồi thẳng dậy trừng mắt lườm chàng trai tóc xoăn bên cạnh: “Lại cái gì nữa?” Cậu không để cho đại ca này ngủ yên một lúc được sao?

Đại ma vương vẫn nóng nảy như mọi khi, Thẩm Triệt vừa ăn no nê xong cũng không để bụng tính xấu của ma vương bộc phát, chỉ nhẹ nhàng đưa tới một cốc nước ấm: “Anh uống nước xong rồi hãy ngủ tiếp. Uống nước mới nhanh hạ nhiệt.”

Tần Tu lúc này đang rất muốn ngủ, cố kìm nén cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi đưa trả lại, gắng sức khép chặt mắt lại.

Thẩm Triệt ôm cốc nước vừa bị Tần Tu dúi trở lại trong ***g ngực, tâm nói anh thế này mà gọi là uống sao, chỗ anh uống vào còn không bằng chỗ anh hất đổ đâu, thế nhưng người bệnh là nhất, cậu đành biến thành gà mái già dày mặt hỏi: “Uống thêm chút nữa đi, uống càng nhiều càng tốt mà!”

Cái tên này đúng là giống hệt con chó Golden Ritriever* lúc nào cũng quấn lấy người, có để cho người ta yên không?! Mở mặt ra thấy đối phương đang cười nhìn rất ngớ ngẩn, tay giơ giơ cốc nước giống như đang cầm bó đuốc. Định chọc tôi điên tiết hay thấy tôi giống hổ lạc giữa bình nguyên mà thương hại?

“Thích chọc tức hả?”

“Hơ?” Thẩm Triệt nghe mà không hiểu gì.

Tần Tu cầm lấy cốc nước, không hề nhún nhường mà nói: “Tôi uống ba ngụm, sau đó cậu mà còn rắc rối là tôi cho một trận đấy.”

Thẩm Triệt ngoài miệng nói được được được, trong lòng thì rủa xả không tiếc lời, anh coi chừng đó, lát tôi gọi yêu tinh meo meo về dọa anh khóc thét thì thôi!

Tần Tu uống nước xong lại tiếp tục ngủ. Thẩm Triệt tắt đèn, cầm chiếc bánh bao cuối cùng, mở cửa ngồi xuống đút cho yêu tinh meo meo vẫn còn đang quanh quẩn bên ngoài cửa. Mèo con nhanh như chớp cắp lấy chiếc bánh bao chạy biến đi, Thẩm Triệt nhìn theo bóng dáng con mèo nhỏ linh hoạt đã chạy xa, lại nhớ tới bộ dáng Tần Tu khiếp đảm trốn sau lưng mình lúc đó liền cảm thấy buồn cười. Thực ra, cái bộ dạng trợn mắt lườm nguýt con mèo nhỏ xíu giống như trông thấy kẻ thù không đội trời chung của ai kia cũng rất đáng yêu.

Ngồi trước cửa ngây ngốc nhìn hành lang đã trống trơn, cái cảm giác ở ngay sau lưng có một người vô cùng quan trọng mà mình cần phải bảo vệ này có một chút gìđó thật khó diễn tả. Mình thực sự rất thích người kia, Thẩm Triệt thầm nghĩ, mặc kệ người đó có bạo lực thế nào vẫn thấy thật đáng yêu, mặc kệ người đó có bắt nạt mình thế nào mình cũng chẳng thể nào trả đũa lại được.

“Tôi không có sợ anh, là tôi nhường anh thôi.”

Phòng học yên tĩnh vọng lại lời lẩm bẩm một mình của Thẩm Triệt, nghe có chút cô đơn.

Yêu tinh meo meo không biết đã chui vào góc nào đánh chén chiến lợi phẩm rồi. Động vật họ nhà mèo thường không thích ăn đồ ăn trước mặt người khác, chúng rất coi trọng riêng tư của chính mình. Thực ra Tần Tu cũng rất giống động vật họ nhà mèo, kiêu ngạo, tùy hứng, lại có chút không coi ai ra gì, cả cái tính rất coi trọng sự riêng tư này nữa, thế nên đối với chuyện chụp ảnh lén anh ta mới thực sự nổi điên như vậy.

Đứng lên đóng cửa lại, Thẩm Triệt quay đầu nhìn bóng người im lìm đang dựa vào vách tường say sưa ngủ. Nhưng mà tại sao tôi có thể sống chung rất tốt với các yêu tinh meo meo khác, chỉ có duy nhất anh là không thể được?

Bên ngoài cửa sổ trời đã tạnh mưa, Ánh đèn từ thành phố chiếu sang rất đẹp. Cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi, tuy rằng tập nhảy rất mệt, thế nhưng cậu lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Thẩm Triệt đứng trước cửa sổ, tay khoác lên lan can dõi mắt nhìn về phía xa, cố gắng thả hồn ra ngoài khoảng không. Giữa không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh thứ gì đó rơi trên mặt đất.

Thẩm Triệt quay đầu lại, dưới ánh trăng mỏng manh thấy Tần Tu đang dựa người vào gương, đầu nghiêng về một bên, chiếc khăn mặt vốn đắp trên trán giờ đã rơi xuống đất. Cậu có chút bất đắc dĩ đi tới, ngồi xuống nhặt khăn mặt lên, sau đó cả người bỗng nhiên không thể nhúc nhích.

Cứng đờ người từ từ quay sang, Thẩm Triệt nhìn thấy Tần Tu mềm mềm đổ người xuống vai cậu…. Tía ơi, lẽ ra không nên nhặt khăn mặt rơi mới phải! !

Cái trán nhẵn nhụi của Tần Tu đặt trên bờ vai Thẩm Triệt, nửa gương mặt tuấn tú vùi dưới cổ, lẩn khuất dưới bóng tối, hơi thở đều đặn phả vào chỗ hõm trên vai cậu, Thẩm Triệt chỉ có thể ngồi im bất động trên mặt đất, trong tay cầm chiếc khăn mặt không biết phải làm gì. Sư phụ Hạ Lan, bây giờ phải làm thế nào?!

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Chàng trai đầu quắn cố gắng ổn định hô hấp. Theo như kịch bản của sư phụ Hạ Lan, tình tiết có thể phát triển theo bốn hướng sau.

Giả thiết thứ nhất: Cậu đường đường chính chính mà đẩy Tần Tu ra.

Tần Tu (nổi giận tỉnh lại): “Cậu dám thừa dịp tôi ngủ mà trả thù hả!”

Cậu bị hoa khôi trường bệnh kiều đánh cho thành đầu heo.

Giải thiết thứ hai: Cậu lặng lẽ tránh ra.

Tần Tu (ôm đầu tỉnh dậy): “Là cậu cố ý để tôi ngã đập đầu xuống đúng không? Còn dám ở bên cạnh cười thầm hả?”

Cậu bị hoa khôi trường bệnh kiều xỉ vả không tiếc lời.

Chẳng lẽ tôi cứ để anh dựa vào như thế này đến sáng sao? Thẩm Triệt nghĩ thế liền đỏ bừng mặt, thật ra tôi cũng không ngại, chỉ là…

Tần Tu (như hoa như ngọc tỉnh dậy, ngay tức khắc mặt chuyển đen): “Đây là chuyện gì?”

Thẩm Triệt (giơ hai tay): “Chuyện không liên quan đến tui nhe. Tự anh ngã vào tui chứ bộ!”

Tần Tu (đứng dậy tức giận chỉ ngón tay): “Cậu còn nói láo! Cậu ngồi xa tôi như vậy, chẳng lẽ tôi đuổi theo rồi ngã vào người cậu? Cho dù tôi ngã vào cậu, cậu cũng không biết đường mà đẩy tôi ra sao?”

Cậu bị hoa khôi trường bệnh kiều mắng té tát.

Thẩm Triệt bất lực ngước nhìn trần nhà. Nói tóm lại là chỉ bốn chữ: Không – dám – đắc – tội.

Lúc này cũng chỉ còn lại một kịch bản gốc là an toàn, Thẩm Triệt hít sâu một hơi, ghé cổ, thật cẩn thận đưa tay nâng đầu Tần Tu dậy, cung kính giống như nâng quốc bảo, xin mời ngài quay về vị trí cũ. Đúng lúc này lông mi người kia đột nhiên run lên nhè nhẹ, như hoa như ngọc mở mắt.

Hai bàn tay của bạn học Thẩm lúc này còn đang nâng hai bên mặt của hoa khôi trường bệnh kiều, miệng há hốc như nhữ O, dưới bóng tối nhìn cực kì đáng khinh.

Hai người ẩn tình dào dạt nhìn nhau hồi lâu.

***

Yêu tinh meo meo đang vui vẻ ngồi ở hành lang thưởng thức bánh bao thì một tiếng thét chói tai vang lên. Móng vuốt khẽ run lên, nó đành trơ mắt nhìn phân nửa cái bánh bao “viu” một cái lăn thẳng xuống dưới cầu thang.

“Mieo~~”

Yêu tinh meo meo ngồi trên bậc thang sau khi nghe dưâm của tiếng thét vừa nãy vẫn văng vẳng bên tai, giữa 《 Sự báo ơn của loài mèo 》 và《 sự hấp dẫn của bánh bao 》 cuối cùng đã quyết định chọn cái phía sau.

Trong phòng học thể dục.

“Cậu hét ầm ĩ cái gì vậy?!” Tần Tu đen mặt nhìn đầu quắn thét lên đầy sợ hãi rồi nhảy vọt ra đằng sau cách xa ba thước. Tôi còn chưa động một ngón tay vào cậu mà đã thét ầm ĩ lên, cứ làm như tôi cường bạo cậu không bằng ấy!

Thẩm Triệt lúc này mới hoàn hồn lại, lau lau mồ hôi lạnh trên mặt, tâm nói không thể trách sao tôi lại kinh hãi như vậy được, tôi cứ tưởng lần này xác định làđổ máu rồi chứ….

Tần Tu liếc cậu một cái rồi đứng lên, vừa đi đến cạnh cửa bật công tắc đèn, vừa độc miệng nói: “Lúc tôi tỉnh thì không dám làm thân. Có cần phải đợi lúc tôi ngủ rồi mới đến hôn trộm không, cậu nghĩ mình đang đóng phim thần tượng đấy à?”

“Tôi không có hôn trộm anh…” Thẩm Triệt trong lòng oan uổng hết sức.

“Rồi, rồi, cậu không hôn trộm tôi. Hôn trộm mà chưa hôn được thì chưa tính là hôn trộm.” Tần Tu lấy từ trong chiếc ba lô màu đen của mình ra một chiếc laptop, khom người cắm điện rồi ngồi xếp bằng xuống, ngước lên nhìn Thẩm Triệt vẫn im lặng từ nãy tới giờ: “Phùng mang trợn mắt cái gì, cậu thấy mình oan uổng lắm à?”

Thẩm Triệt thầm nói không phải oan uổng bình thường mà là cực kỳ oan uổng, oan uổng đến phát điên đó anh hai! Oán giận liếc nhìn hung phạm nằm trong góc: “Biết thế thì chẳng thèm nhặt cái khăn mặt kia ….”

Tần Tu buồn cười. Cậu vẫn chưa nhào qua quyết sống mái một phen với cái khăn mặt kia à?

“Là tôi không đúng, được chưa nào. Tôi không nên tỉnh sớm như vậy, cậu có muốn cắn tôi một miếng giải hận không?” Nói xong liền vươn tay, vung vẩy tay áo. Khí chất mỹ nhân khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Thẩm Triệt lập tức đỏ nhừ mặt.

“Không muốn cắn chỗ này, vậy cậu muốn cắn chỗ nào.” Tần Tu tựa tiếu phi tiếu nheo mắt lại, “Cắn miệng hả?”

“Anh đừng coi tôi là hạng người giống Uông Tuấn như vậy.” Thẩm Triệt mặt tuy đỏ nhưng vẫn nhìn Tần Tu chăm chú. Chuyện khác thì không sao nhưng vềđiểm này thì bất kể như nào cậu cũng không thể nhận đơợc.

“Yên tâm. Cậu kém xa tên đồng tính luyến ái chết bầm kia.” Tần Tu lại vùi đầu vào trả lời email, bâng quơ nói, “Đồng tính luyến ái chết bằm đã trực tiếp tiến hóa thành tên rác rưởi, còn cậu vẫn chỉ là trùng đế giày đơn bào thôi.”

Thẩm Triệt nhìn gương mặt tươi cười bí hiểm của Tần Tu. Lời này nghe có vẻ như đã phân rõ ranh giới giữa cậu và Uông Tuấn, nhưng đểý kỹ một chút thì có vẻ không giống như đang khen, nghĩ lại thêm lần nữa, OMG, thế quái nào lại thấy giống đang chửi người nhỉ…. Người mới số một như tuyết trắng giữa trời xuân kia, không ngờ lời nói lại có thể đả kích người lớn đến vậy.

Tần Tu cúi đầu lướt nhìn đồng hồ trên máy tính: “Một rưỡi rồi. Xem ra cậu cũng không có tâm tư nào mà ngủ lúc này, vậy không lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu đi.”

“Bắt đầu cái gì?” Thẩm Triệt không hiểu.

“Nền tảng vũ đạo của cậu quá kém. Với cái dạng này thì rất khó có phần thằng. Từ hôm nay trở đi, ngày nào cũng phải luyện từ trưa đến mười giờ tối mới được về. Ngày mai cậu nhớ tìm quản lý mượn chùm chìa khóa phòng học.” Tần Tu vẻ mặt bình thản nói với cái laptop dang đặt trên đầu gối, mãi sau mới chịu ngẩng lên nhìn người nào đó đang nhíu mày khó hiểu đứng trước cửa sổ lớn, nói: “Tôi muốn dạy cậu hai đoạn solo dance và hai đoạn duet dance.”

Thẩm Triệt kinh ngạc trợn tròn mắt: “….Anh muốn dạy tôi tập nhảy?”

“Nói dạy cậu nhảy không khác gì nói là đánh bạc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi