CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH

Khi gã khoe khoang với đám bạn rằng mình quen Tiết Tiểu Tần, bọn họ chẳng ai tin. A tiên sinh có thói quen thích phô trương, lập tức đứng lên nói qua bên đó nói chuyện với cô, kêu cô sang bên này chào hỏi bọn họ, tiếp đó liền kích động đi tới.

Lúc Tiết Tiểu Tần hỏi gã có chuyện gì không, A tiên sinh trả lời rất đúng đắn: “Tôi cùng với đám bạn đến đây ăn cơm, bọn họ ai cũng khen cô xinh đẹp, muốn làm quen với cô, cô theo tôi qua đó chào hỏi một tiếng chứ? Mời rượu luôn.”

Tiết Tiểu Tần: “…”

Tiểu Viên: “…”

Hoắc tiên sinh: “…”

Cho dù người không bình thường như Hoắc Lương cũng biết yêu cầu này cực kỳ vô lễ, cực kỳ vô duyên. Một lần nữa Tiết Tiểu Tần cảm thấy lịch sử xem mắt của cô chẳng có đối tượng nào hoàn mỹ, đâu chỉ không hoàn mỹ, phải nói là tập hợp những cực phẩm mới đúng! Cô không biết thể chất của mình ra sao nữa, người khác đi xem mắt đều gặp người bình thường, còn đối tượng xem mắt của cô đều không bình thường. Hay bởi vì cô rất kén chọn, coi khuyết điểm nhỏ xíu của người khác thành thói hư tật xấu, không thể tha thứ được?”

“…Xin lỗi, chúng ta không quen.” Cô cầm tay Hoắc Lương, ra hiệu anh đừng để ý.

Sắc mặt A tiên sinh rất khó coi, đè nén sự bực tức trong lòng nói với Tiết Tiểu Tần: “Mấy người bạn kia làm cùng ngành với tôi, chung một công ty, mặc dù chức vị không cao hơn tôi nhưng thu nhập không tệ, hơn nữa đều là đàn ông độc thân. Không phải cô xem mắt kiếm chồng à? Qua đó nói chuyện một lát, biết đâu chừng có người nhìn trúng cô.”

Tiết Tiểu Tần: Giúp tôi gửi lời hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh!

Cô cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người bóp méo, lập tức buông đũa xuống, nhấp một hớp sprite, dùng một tay chống cằm, lười biếng nói: “Xin lỗi nha, mắt tôi hơi cao. Tôi chướng mắt kiểu người giống như anh, trở về bên đó, anh giúp tôi chuyển lời cho bạn anh rằng cảm ơn đã yêu mến.”

Mặt A tiên sinh đỏ lên: “Cô, cô sao lại…”

“Lúc mẹ anh sinh anh, bà ấy quên sinh mặt mũi cho anh phải không?” Tiểu Viên nói chuyện càng độc mồm hơn, cô ấy và Tiết Tiểu Tần đều là người từng trải, cũng gặp rất nhiều cực phẩm như A tiên sinh. Loại đàn ông tự mãn, tự cho mình là đúng, thích sĩ diện, tuyệt đối sẽ không cãi nhau với ngưởi khác ở nơi công cộng. Dù muốn mắng người, gã cũng chỉ mắng ở sau lưng người ta thôi: “Xin anh đi soi gương đi, đừng nói Tiểu Tần, ngay cả ba tôi cũng chướng mắt anh.”

“Cô…”

“Đi mau đi, đi mau đi, anh đứng ở đây khiến cho nồi lẩu cũng mất vị ngon rồi nè.” Tiết Tiểu Tần phất tay như đuổi ruồi, tiếp theo giống như nghĩ tới chuyện gì đó, cô cười nịnh với Hoắc Lương – người bị cấm nói chuyện nãy giờ, nhìn về phía A tiên sinh: “À phải rồi, quên giới thiệu với anh. Đây là chồng tôi, họ Hoắc.”

Hoắc Lương lạnh lùng liếc A tiên sinh một cái, A tiên sinh câm nín khi bị Hoắc Lương nhìn như thế. Gã cố gắng chống đỡ, tỏ vẻ bình tĩnh chỉ trích Tiết Tiểu Tần: “Ban đầu cô chướng mắt tôi là vì tôi không đẹp trai ư? Không ngờ cô lại là loại phụ nữ trông mặt bắt hình dong, thiệt thòi tôi còn xem cô là nữ thần!”

Trong lời này, dường như gã bị tổn thương rất nặng.

Tiết Tiểu Tần cười ha ha: “Cám ơn, tôi cũng không muốn làm nữ thần của anh.”

Tiểu Viên lắc đầu nói: “Cô ấy chướng mắt anh không phải vì anh không đẹp trai, mà là vì anh mắc bệnh ngu quá nặng. Nữ thần chướng mặt điểu ti, thật sự không phải là kiểu người trông mặt đặt tên, ham hư vinh, đơn thuần chỉ vì điểu ti rất thối rữa. Tâm lý của loại người này, đừng nói nữ thần, ngay cả nữ điểu ti cũng thấy chướng mắt.” Nói xong Tiểu Viên thở dài: “Đầu năm nay, người người đều muốn làm nhân vật nam chính phim thần tượng, bớt hoang tưởng đi! Ngay cả tư cách đóng vai đào kép trong mấy gánh hát thôn quê cũng chẳng có.”

Tiết Tiểu Tần bật ngón cái với Tiểu Viên, Tiểu Viên không chút khách sáo đón nhận khen ngợi từ cô.

A tiên sinh tức giận run người, đúng như Tiểu Viên nói, gã là kẻ thích sĩ diên, không thể cãi nhau với hai người phụ nữ ở nơi công cộng. Cho nên gã chỉ hung hăng trừng mắt lườm Tiết Tiểu Tần, xoay người rời đi.

Gã trở về bàn của mình, nói gì đó với đám bạn nhưng ánh mắt nhìn Tiết Tiểu Tần luôn mang vẻ khinh bỉ —— Khinh bỉ cô là người phụ nữ nông cạn, chỉ biết trông mặt bắt hình dong!

Tiết Tiểu Tần bày tỏ mình hoàn toàn không care.

Thật khéo chính là ăn lẩu xong, trong lúc chờ Hoắc Lương đi lấy xe lại chạm mặt bọn họ. Lần này, A tiên sinh không có tới bắt chuyện với Tiết Tiểu Tần nữa, khi mấy người bọn họ đi ngang qua Tiết Tiểu Tần, giống như cố tình nói lớn tiếng cho cô nghe: “Phụ nữ thời nay đúng là hèn hạ! Thấy người ta đẹp trai liền đứng cản đường à!”

“Phải đó, một chút nội hàm cũng chẳng có, đàn ông tốt như chúng ta mà bọn họ không biết thưởng thức gì cả.”

“Sớm muộn gì cũng đạt được!”

Tiết Tiểu Tần và Tiểu Viên liếc nhìn nhau, các cô vừa vặn đứng ngay rạm chờ xe taxi. Nhóm của A tiên sinh hình như muốn đón xe, đi trước mặt hai cô, xa xa thấy xe taxi lái tới, A tiên sinh vội vã ngoắc tay. Trông bộ dạng của gã, chắc là đang nghĩ Tiểu Viên và Tiết Tiểu Tần đang chờ xe, gã muốn cướp xe để chọc tức hai cô.”

“Chẳng những bị ngu mà còn thiểu năng trí tuệ nữa.” Lần thứ hai, Tiểu Viên đánh giá đúng trọng điểm.

Sau đó, hai cô nắm tay nhau đi vòng qua trạm chờ taxi, Hoắc Lương đang lái chiếc Lamborghini thể thao từ bãi đậu xe bên dưới sang đây. Anh xuống xe, mở cửa ghế phụ đỡ Tiết Tiểu Tần lên, sau đó hết sức ga – lăng mở cửa cho Tiểu Viên lên ghế sau.

Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không quan tâm đến nhóm của A tiên sinh, nhưng Tiểu Viên lại ngây thơ trợn mắt với bọn họ.

Tiếp đó, chiếc xe thể thao lướt vèo qua mặt bọn họ, bỏ lại sau lưng khói bụi cuồn cuộn. Đám người A tiên sinh há miệng chưa kịp đóng lại, ăn không í bụi bặm. Chờ đến khi hoàn hồn mới phun bụi phèo phèo.

Trước tiên, Hoắc Lương lái xe chở Tiểu Viên về nhà. Sau đó, hai vợ chồng đi mua bánh ga-to về thăm nhà mẹ Tiết Tiểu Tần một chuyến. Ba mẹ Tiết thấy hai người liền vui vẻ, giữ cả hai lại nói chuyện một lúc. Tiết Tiểu Tần thuận miệng kể chuyện nhảm nhí hôm nay nghe, thấy. Cuối cùng, chỉ trích A tiên sinh, mẹ Tiết cũng cảm thấy gã này thật kinh tởm. Hồi đó nếu không phải thím hàng xóm thề thốt cháu của bà ta tốt cỡ nào, bà mới không cho Tiểu Tần đi xem mắt một kẻ chẳng ra gì.

Có nhóm người phản diện như A tiên sinh, chàng rể Hoắc Lương càng được lòng mẹ Tiết hơn. Người xưa nói không sai, ba mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa lòng.

Về đến nhà, Tiết Tiểu Tần hưng phấn giống như đánh máu gà. Thừa dịp Hoắc Lương thu dọn quần áo trong tủ đồ giúp cô, cô ôm máy tính xách tay làm tổ trên giường, mở nhóm chat. Trong nhóm chat này chỉ có bốn người trong phòng kí túc xá, dùng để tám chuyện nhảm nhí. Tiết Tiểu Tần vừa đăng nhập thành công, liếc mắt thấy chị cả, chị hai, chị ba đều có mặt!

Vì vậy, cô hết sức hưng phấn kể lại chuyện ngày hôm nay, ba người kia bùng nổ trong chớp mắt. Mặc dù các cô không quen thân với Thượng Dĩnh, nhưng dầu gì cũng là bạn học bốn năm, với lại bốn năm này Thượng Dĩnh rất đàng hoàng. Cuối cùng, chị cả tổng kết: Thật không ngờ, người càng đàng hoàng càng không trung thực!

Đối với câu tổng kết này, mọi người đều tán thành, Tiết Tiểu Tần lại thảo luận với các cô một lúc, chờ tới khi cô cảm thấy thỏa mãn mới khép máy tính lại, Hoắc Lương đã tắm xong, tóc cũng sấy khô, mặc đồ ngủ nằm trên giường!

Tiết Tiểu Tần vội vàng xuống giường muốn đi tắm, chợt nhớ một chuyện: “Anh thích cà – vạt em mua không?”

Hoắc Lương gật đầu: “Anh rất thích, cám ơn.”

“Anh thích thì tốt rồi.” Tiết Tiểu Tần cười: “Vừa nhìn thấy nó em liền cảm thấy nó rất hợp với anh.” Nói xong, cô chạy tới, quỳ gối trên giường, chồm người hôn Hoắc Lương một cái: “Em đi tắm nha, ông xã!”

Tiết Tiểu Tần tắm xong bước ra, thấy Hoắc Lương lẳng lặng chờ mình, cô lập tức trèo lên giường chui vào lòng anh, nói: “Anh ghen hả? Em không có thích gã A tiên sinh đâu.”

“Anh biết.”

“Sao anh biết?”

“Anh luôn theo dõi em, lúc em hẹn xem mắt với gã anh đều biết.” Hoắc Lương khẽ gật đầu nói: “Khi đó anh ngồi ở bàn bên trái sau lưng em, nhưng em không phát hiện.”

Tiết Tiểu Tần khiếp sợ: “Anh đúng là si hán…”

Hoắc Lương chớp mắt, hình như không hiểu si hán có nghĩa là gì, nhưng anh không có hỏi thêm, chỉ cúi đầu hôn Tiết Tiểu Tần. Một hồi lâu mới nói: “Em là của anh.”

“Dạ… Không phải của anh thì của ai?” Tiết Tiểu Tần hỏi vặn lại theo bản năng: “Anh đó, đừng có nổi giận vì mấy chuyện vụn vặt này. Em có thể tự bảo vệ bản thân, tối hôm nay, nếu em không nắm tay anh lại, có phải anh muốn đứng lên đánh gã không hử?”

“Chọc người chán ghét!” Đây là nói A tiên sinh. Cô vợ bé bỏng được anh che chở trong lòng bàn tay, thương còn không hết, kẻ khác lại dám đối xử không lễ phép như vậy? Hoắc Lương khẽ chau mày: “Anh không thích những người đó.”

“Em cũng không thích.” Tiết Tiểu Tần ghé vào ngực anh, thỉnh thoảng đôi tay nhỏ bé vuốt vuốt tóc anh: “Nói tóm lại, bọn họ không quan trọng, không cần để ý tới. Bởi vì trên đời này có không ít loại người khiến người ta chán ghét, mỗi lần đều kích động như thế, chúng ta khỏi phải sống nữa hả?”

Hoắc Lương không lên tiếng, anh ghét toàn bộ người trên thế giới này, ngoại trừ Tiết Tiểu Tần.

Tiết Tiểu Tần thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, chồm lên hôn một cái, dỗ dành: “Được rồi, về sau chắc không xui như vậy nữa đâu. Ăn một bữa cơm cũng gặp phải người mình ghét.” Cô mới không tin bản thân mình chọc nhiều đóa hoa kỳ diệu!

Nhất định phải lội ngược dòng!

*Chú thích:

#1 Diaosi (điểu ti): là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

#2 Nữ điểu ti: Đây chính là tiêu chuẩn nhận dạng nữ diao si:

  • Chưa bao giờ/ từng mua bikini.
  • Chưa bao giờ/ từng sơn móng tay.
  • Chưa bao giờ/ từng đi giày cao gót trên 5cm.
  • Không mặc đầy đủ nội y (Chỉ mặc mỗi áo bra hoặc độc cái quần underwear lông nhông ra ngoài).
  • Một năm thì có đến 5 tháng thích giảm béo.
  • Không dám ở trước mặt nhiều người mở miệng cười to.
  • Thích đi ở phía sau mấy chàng trai.
  • Không thích hoặc quá thích chiếu gương.
  • Nửa năm trời không thay đổi nổi kiểu tóc mới nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi