CÓ CHÚT NGOÀI Ý MUỐN, TÔI SINH CON CHO TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Không phải cô sợ Thẩm Giai Nghị, chỉ là khi có anh ta ở đây, tỷ lệ phần thắng nghiêng về cô càng nhỏ.

Lúc này, Giang Ý Mạn đang vì chuyện ba qua đời mà hồ đồ, cô phải chớp lấy thời cơ này cho thật tốt.
“Tại sao tôi phải đi, cô cũng đâu phải chủ nhân của căn biệt thự này.” Làm sao Thẩm Giai Nghị có thể rời đi? Anh phải nghe lời của Giang Vũ Phỉ? Thật buồn cười.
Giang Ý Mạn lại bắt lấy tay Thẩm Giai Nghị: “Anh đưa Hiên Hiên về nghỉ ngơi trước đi, chuyện nơi này cứ để tôi xử lý.”
“Tôi không đi.” Thẩm Giai Nghị cự tuyệt.
“Yên tâm, Giang Vũ Phỉ còn có thể làm gì tôi nữa, ngược lại tôi muốn xem xem, ba mất rồi, mẹ của cô ta lại đang hôn mê bất tỉnh, lúc này Giang Vũ Phỉ mang theo khí thế hùng hổ về cái nhà này là muốn làm cái gì.

Anh đưa Hiên Hiên về trước đi.” Giang Ý Mạn nói.
“Vậy có việc gì thì gọi điện cho tôi.” Thẩm Giai Nghị mang theo Hiên Hiên ra ngoài, nhưng cũng không hề rời đi, hai người một mực ngồi đợi trong xe.
Trong biệt thự.
Trên tường, tất cả đồ trang trí đều là màu trắng, trên đầu Giang Ý Mạn và Giang Vũ Phỉ cũng đều đang mang khăn tang trắng.
“Nói đi!” Giang Ý Mạn ngồi trước bàn ăn, một tay vuốt vuốt trên mặt bàn.
Giang Vũ Phỉ đi tới, đem văn kiện trong tay đập trước mặt Giang Ý Mạn.
“Đây là đồ được vớt lên ở trong xe của ba, may mắn là di chúc được túi bịt kín nên không có nước vào.

Nếu đã là tâm nguyện của ba, tôi nghĩ em gái hẳn là sẽ không làm trái.” Giang Vũ Phỉ cười híp mắt nói.

Di chúc? Ha ha ha, nếu không phải là bởi vì Giang Vũ Phỉ nháo nhào muốn kết hôn, muốn sính lễ, thì ba cũng đâu có ngày hôm nay?
Giang Ý Mạn đến nhìn cũng không thèm nhìn: “Về chuyện này, chờ qua giỗ 49 ngày của ba rồi lại nói.”
Nghe Giang Ý Mạn nói chuyện khẩu khí như vậy, giống như hiện tại cô ta là người định đoạt tất cả mọi việc của Giang gia vậy.
“Giang Ý Mạn, cô đừng có quá đáng.

Ba đi rồi, mẹ tôi lại đang hôn mê bất tỉnh, hiện tại Giang gia không có người làm chủ, nói thế nào chúng ta cũng bình đẳng như nhau, không phải do một mình cô định đoạt.”
Giang Vũ Phỉ cầm di chúc lên, lại đập ngay trước mặt Giang Ý Mạn: “Theo như di chúc của ba để lại, tổng 20% cổ phần kia tôi chiếm 15%, mẹ tôi có 3%, cô chỉ có 2% mà thôi.

Trên di chúc viết rất rõ ràng, cô vẫn là nên nhìn qua một chút đi, nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ thông báo luật sư tới.”
Buồn cười, quả thực buồn cười.
Giang Ý Mạn vỗ nhẹ lên tờ di chúc, ánh mắt khinh miệt lộ ra một tia lạnh nhạt.

Giang Vũ Phỉ tưởng cô sẽ mở di chúc ra nhìn một chút, chí ít cũng nên xác nhận lại.
Kết quả, cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, mà là nắm tờ di chúc trực tiếp nện vào mặt Giang Vũ Phỉ.
“Giang Ý Mạn, cô bị điên à?” Giang Vũ Phỉ đau đớn dùng tay che mặt, Lý Từ gấp gáp đến xem xét vợ mình.
“Cô mới là kẻ điên, điên vì trong mắt chỉ có tiền.” Giang Ý Mạn cười lạnh: “Cô cho rằng bản thân mang một tờ di chúc giả tới, tôi liền sẽ tin sao? Giang Vũ Phỉ à, cô cũng không suy nghĩ cho thật kỹ, ba dựa vào cái gì mà đem cho cô tận 15% cổ phần?”
Đồ đần cũng sẽ không tin tờ di chúc này là thật.

“Giang Ý Mạn, sao cô có thể hoài nghi tôi được.

Phần di chúc này được vớt từ dưới sông lên, nó ở ngay bên cạnh chỗ ba ngồi, nếu không tin cô có thể cho người kiểm tra.”
“Tôi chính là đang hoài nghi cô, hoài nghi cô tự tay sắp đặt vụ tai nạn này.

Cô có dám khẳng định mình không động tay động chân không? Hay là cùng tôi đến cục công an làm rõ một chút?” Giang Ý Mạn đập xuống bàn một cái, mười phần sức lực, dọa Giang Vũ Phỉ khẽ run rẩy.
Lý Từ đỡ lấy Giang Vũ Phỉ, để cô ta trấn định lại, đừng bởi vì vài câu vu hãm tuỳ tiện của Giang Ý Mạn mà bị hù dọa.
Giang Vũ Phỉ lập tức đứng thẳng lên.
“Em gái à, nếu như không có chứng cứ cụ thể để kết tội tôi, thì tôi sẽ kiện cô tội vu khống, đến lúc đó bị định tội lại chính là cô.

Hôm nay chúng ta chỉ nên thương lượng về chuyện di chúc của ba, đừng nên kéo cái khác vào.

Nếu không hay là như vậy đi! Gần đây em gái vì chuyện của ba mà thương tâm quá độ, chuyện di chúc giao cho chị xử lý cho, chờ luật sư xác định rõ ràng, chị sẽ đem 2% cổ phần đưa đến tận tay em, em không cần lo lắng gì đâu.” Giang Vũ Phỉ cười híp mắt nói.
“Vậy xin hỏi một chút, cô chứng thực nó bằng cách nào? Đây cũng không phải là do ba viết tay, mà là đánh máy in ra, trừ chuyện được vớt lên cùng xe của ba rồi giao đến tay cô, thì chẳng còn chứng cứ gì khác? Dù sao cũng đã qua tay của cô, ai biết được cô có động tay chân vào hay không.” Giang Ý Mạn nói.
Giang Vũ Phỉ rất bình tĩnh, xem ra cô ta đã sớm có biện pháp.
“Đúng là đánh máy in ra, thời đại nào rồi mà còn có người viết di chúc bằng tay nữa! Nếu như em gái không tin thì giờ chúng ta có thể vào thư phòng của ba, tôi đoán trong máy tính của ba hẳn là vẫn còn lưu trữ, chúng ta đi so sánh một chút liền biết thật giả ngay thôi.” Giang Vũ Phỉ nói.
Giang Ý Mạn gật đầu.

Ba người bọn họ cùng nhau tiến lên lầu mở máy tính của ông Quốc ra, trong máy đúng là có tập văn kiện, nhưng thời gian sửa chữa cuối cùng không phải là đêm qua, mà là sáng sớm hôm nay, cũng chính là thời điểm trước khi ông Quốc ra ngoài.
Mà lúc đó Giang Ý Mạn đã đi làm, trong nhà chỉ có ba cùng mẹ kế, hiện tại mẹ kế lại đang hôn mê bất tỉnh, sợ là chỉ có bà ta mới biết rõ được chân tướng sự việc.
“Em gái cũng nhìn thấy rồi đó, di chúc trong tay của tôi giống như đúc di chúc trên máy tính của ba, đây chính là nguyện vọng của ông ấy.

Không phải em gái luôn bảo sẽ tôn trọng quyết định của ba sao?” Giang Vũ Phỉ đắc thắng nói.
“Không sai, chúng ta đều nên tôn trọng quyết định của ba.

Nhưng hiện tại mẹ cô vẫn còn đang hôn mê, ba đã mất, bà ta là gia trưởng duy nhất còn lại, chúng ta cũng cần nên nghe cả ý kiến của bà ấy.” Giang Ý Mạn nói.
“Cô có ý gì?” Giang Vũ Phỉ hỏi.
“Mọi chuyện chờ đến khi mẹ cô tỉnh lại rồi nói tiếp.” Giang Ý Mạn sẽ ngăn chặn Giang Vũ Phỉ trước, sau đó tìm chứng cứ sau.
Cô biết, mẹ kế không thể nào tỉnh lại nhanh được, có khi còn là người thực vật cả đời, cô sẽ có nhiều thời gian tìm chứng cứ.
Chỉ cần chứng minh vụ tai nạn của ba có liên quan đến Giang Vũ Phỉ, cô tuyệt đối sẽ tự tay xé nát cô ta.
“Giang Ý Mạn, cô cố ý.

Bác sĩ đã nói mẹ tôi rất khó tỉnh lại, cô đây là có chủ tâm nghĩ chiếm lấy hết tài sản của ba.” Giang Vũ Phỉ gấp gáp.
“Vậy thì chờ đến khi mẹ cô tắt thở đi, có hai loại lựa chọn, hoặc là bà ta tỉnh lại rồi cùng chúng ta phân tài sản, hoặc là chờ đến khi bà ta tắt thở, đến lúc đó Giang gia chỉ còn lại hai chúng ta là người thừa kế, sẽ phân chia lại.” Giang Ý Mạn cười cười: “Cô nói xem nên cầu nguyện cho mẹ cô nhanh chóng tỉnh lại, hay là lập tức tắt thở, hả?”
“Giang Ý Mạn, cô…” Giang Vũ Phỉ tức đến muốn đánh người.
Lý Từ và Giang Vũ Phỉ không cam tâm mà rời khỏi Giang gia, rõ ràng là Giang Ý Mạn không muốn chia gia sản, cho nên cố ý kéo dài thời gian.

Tuy bọn họ cũng nhìn ra được ý đồ này, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Người đi nhà trống, sau khi ông Quốc mất, toàn bộ căn biệt thự trở nên lạnh lẽo.

Giang Ý Mạn chỉ giữ lại hai ba người hầu trong nhà.
Bên ngoài biệt thự.
Xe của Thẩm Giai Nghị vẫn còn đậu ở đó, Hiên Hiên đã sớm ngủ gật, anh nhìn chằm chằm vào phía căn phòng ngủ của Giang Ý Mạn, nhìn thấy đèn vẫn sáng, có thân ảnh đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong phòng.
Anh đau lòng nhưng lại cảm thấy bản thân không giúp được gì, chỉ có thể đứng xa xa lo lắng cho cô.
Sáng sớm, người hầu đi siêu thị mua đồ ăn về chuẩn bị nấu cơm, Giang Ý Mạn đã rời giường từ sớm, đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách.
“Thưa tiểu thư, xe của Thẩm tiên sinh đậu ngoài cổng cả đêm, hình như ngài ấy và cậu Hiên Hiên vẫn đang ở trong xe.”
Ở cổng cả đêm? Giang Ý Mạn đi ra ngoài.
Cô đứng ngoài cửa sổ xe, nhìn vào trong xe thấy Thẩm Giai Nghị và Hiên Hiên đang nằm ngủ.
Đông, đông, đông.
Cô dùng tay gõ cửa sổ xe.
Thẩm Giai Nghị tỉnh dậy.
Anh bước xuống xe, một mặt bối rối nhưng vẫn không ngăn được vẻ cuốn hút.

Quả nhiên, người có dáng dấp đẹp trai, dù cho có ngủ qua một đêm không rửa mặt vẫn khiến người ta mê mẩn.

Truyện Dị Năng
“Hai người kia có làm khó cô không?” Thẩm Giai Nghị khẩn trương hỏi, anh sợ Tiểu Mạn bị người ta bắt nạt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi