CÔ DÂU THỨ MƯỜI CỦA QUỶ VƯƠNG

Nha hoàn nhìn Vương gia cũng không có ý muốn rời đi, cũng không dám chần chờ, vội vàng rút đi tiết khố ở trên người Vân Phi Tuyết, cấp nàng thay quần áo sạch sẽ, thu dọn hảo hết thảy, mới xoay người lui đi ra ngoài.

Tiêu Nam Hiên lúc này mới từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ trắng, lấy tay lấy ra thuốc mỡ vẽ loạn ở sau lưng của nàng.

Vân Phi Tuyết mở to mắt, liền cảm giác sau lưng một trận thoải mái, cảm giác mát, nâng mâu chung quanh nhìn sang, liền thấy ngồi ở chỗ kia chính là một người mang mặt lại bạc mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng– Quỷ Vương Tiêu Nam Hiên.

Lạnh lùng đảo qua hắn, quay mặt qua chỗ khác, xem ra nàng cũng chưa chết.

“Như thế nào? Không muốn nhìn thấy bổn vương sao? Đáng tiếc, này không phải do ngươi quyết định, ngươi không muốn cũng phải nhìn.” Tiêu Nam Hiên đi đến, lấy tay giữ chặt cằm nàng, bắt nàng nhìn hắn.

“Tiểu Đào đâu.” Vân Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào hắn không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của hắn, nàng rõ ràng là té xỉu ở phòng xà quật, như vậy Tiểu Đào đâu, nàng thế nào rồi?

“Đã chết.” Tiêu Nam Hiên trả lời thực rõ ràng.

“Ngươi giết nàng rồi?” Vân Phi Tuyết mâu quang lập tức tràn ngập cừu hận, nàng không chút nghi ngờ hắn sẽ giết Tiểu Đào.

“Ngươi nghĩ sao?” Tiêu Nam Hiên cũng không có trực tiếp trả lời.

“Ta muốn giết ngươi.” Vân Phi Tuyết theo trên giường nhảy xuống, hắn cư nhiên giết Tiểu Đào, nàng nhất định phải giúp Tiểu Đào báo thù, chờ nàng đứng dậy mới phát hiện chính mình chỉ mặc có tiết khố, thân trên hoàn toàn trần trụi , nhưng là nàng không có nghĩ nhiều như vậy, trong đầu nàng giờ chỉ có ý nghĩ muốn giết hắn, cấp Tiểu Đào báo thù.

“Ngươi như vậy là muốn sát bổn vương, hay là sắc dụ bổn vương.” Tiêu Nam Hiên không cần dùng sức, ngăn chặn tay nàng, mâu quang dừng ở trên bầu ngực sữa trắng mịn của nàng đang vì sinh khí mà run rẩy, khóe môi gợi lên một chút tà ác đich tươi cười.

Vân Phi Tuyết không có một tia ngượng ngùng, xấu hổ nhìn đến hắn: “Nếu sắc dụ có thể giết ngươi, ta cũng không để ý muốn thử một lần.”

“Ngươi chẳng lẽ không có nghe nói qua sao? Nam nhân tối lơi lỏng thời điểm, chính là lúc ở trên giường, hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu, muốn báo thù, đổi cái phương thức, có lẽ bổn vương phi thường nguyện ý phối hợp ngươi.” Tiêu Nam Hiên ngữ khí tà ác, mâu quang lại dị thường lạnh như băng.

“Hảo.” Vân Phi Tuyết một ngụm đáp ứng, thân thể trầm tĩnh lại, tựa hồ tiếp nhận đề nghị vừa rồi của hắn.

Tiêu Nam Hiên giam cầm tay nàng, buông lỏng nàng ra, nàng lập tức cung khởi đầu gối liền hướng đến chỗ khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân của hắn liều mạng công kích đi…….

Hắn đich thân mình cấp tốc lùi lại vài bước, một phen cầm của nàng chân ngọc, lãnh phúng nói: “Chỉ bằng ngươi, muốn thương tổn bổn vương, còn kém xa.” Nói xong, dung sức vung tay, Vân Phi Tuyết liền ném tới trên giường rồi.

Đột nhiên va chạm, làm cho phía sau lưng nàng một trận toàn tâm đau đớn, mồ hôi lạnh theo mặt chảy xuống dưới, nàng hiện tại thật sự cảm giác được bất lực, đến nơi này, nàng cái gì cũng không làm được? Không chỉ nói vì Tiểu Đào báo thù, chỉ sợ bảo hộ chính mình đều rất khó, hảo tưởng cứ như vậy chết đi. Nhưng là nàng không thể chết được, chết là hành vi của kẻ nhu nhược, nàng muốn sống , bởi vì chỉ có còn sống, nàng mới có khả năng báo thù, có cơ hội giết chết hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi