CÔ DÂU THỨ MƯỜI CỦA QUỶ VƯƠNG

Vân Phi Tuyết tay nắm chủy thủ đột nhiên run run một chút, vì thâm tình này của hắn, nàng cũng muốn bảo toàn cho hắn một mạng, nhìn hắn ánh mắt đột nhiên thay đổi lạnh như băng, nàng giơ lên chuỷ thủ trong tay đi đến: “Vậy ngươi phải đi chết đi.”

Xì một tiếng, chủy thủ liền đâm vào ngực của hắn, nàng cố nén chính mình hoảng hốt, tay dùng một chút lực, chủy thủ liền từ ngực hắn rút đi ra, máu đỏ tươi nháy mắt phun tới, bắn lên trên mặt nàng. Trên người…….. nàng tựa hồ có thể cảm giác độ ấm nóng của máu.

Dạ công tử không thèm để ý, như trước nhìn nàng.

Tiêu Nam Hiên trong tay cầm chén trà tạm dừng một chút, tuấn mâu híp lại, nàng thật sự đâm xuống, quả nhiên nữ nhân đều là vô tình.

Vân Phi Tuyết đột nhiên xoay người đi hướng hắn, khóe môi gợi lên một chút tươi cười nói:“Vương gia, ngươi vừa lòng chưa?”

“Bổn vương phi thường vừa lòng.” Tiêu Nam Hiên một phen ôm chầm lấy eo nhỏ của nàng, vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút lên mặt của nàng, sau đó nói: “Hương vị không sai.”

Vân Phi Tuyết cố nén trụ muốn nôn mửa ra, nhẹ nhàng cười nói:“Ta đây cũng nếm thử.” Nói xong, cầm lấy chuỷ thủ trong tay, khéo léo vươn đầu lưỡi ở mặt trên khẽ liếm, tựa như nhấm nháp mỹ thực (thức ăn ngon) giống nhau…………

Một bên nha hoàn cùng thị vệ trong mắt lộ ra khiếp sợ vô cùng, Vương gia bọn họ tập mãi thành thói quen, nhưng Vương phi là một nữ tử, như thế nào cũng sẽ uống máu như thế.

Dạ công tử, vẫn lạnh như băng mặt không có biểu tình gì, rốt cục có một tia rung động, nàng không phải Tuyết nhi của hắn, Tuyết nhi không phải cái dạng này.

Tiêu Nam Hiên cũng khiếp sợ không kém, nàng là cái nữ nhân như thế nào? Âm ngoan độc ác, tâm rắn rết.

“Hương vị xác thực không sai, Vương gia, còn muốn uống sao? Muốn hay không ta cho ngươi thử nữa.” Vân Phi tuyết quay đầu, vẻ mặt hưởng thụ, nhìn hắn.

“Ha ha.” Tiêu Nam Hiên một phen đẩy ra nàng, sau đó đi nhanh tiêu sái đến trước mặt Dạ công tử, hèn mọn nói: “Thấy rồi chứ? Nữ nhân đều là lãnh huyết vô tình như vậy, vì một nữ nhân như thế mà đánh mất tánh mạng, đáng giá sao?”

Nghĩ vừa rồi nàng bộ dạng liếm huyết, Dạ công tử thống khổ nhắm mắt lại, Tuyết nhi như thế nào lại biến thành cái dạng này? Đáng sợ như vậy?

“Người đâu, thả hắn đi.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên phân phó nói.

“Vâng, Vương gia.” Thị vệ đem Dạ công tử bị thương lui ra ngoài.

Đứng ở một bên Vân Phi Tuyết âm thầm thở nhẹ, nàng đã thắng.

“Vân Phi Tuyết, ngươi quả nhiên thật độc ác, thương tổn người yêu cảm giác thế nào?” Tiêu Nam Hiên đột nhiên đã đi tới, một phen nắm trụ cằm nàng, mâu trung mang theo tia oán hận sâu đậm.

“Tốt lắm.” Vân Phi tuyết nhìn hắn ảm đạm cười một chút, đây không phải là điều hắn muốn sao?

“Ba” một bàn tay hung hăng đặt trên mặt nàng, con ngươi đen đột nhiên biến thành màu đỏ, mâu trung phát ra hận ý, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Thật lâu, con ngươi đen mới khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn nàng một cái, rất nhanh rời đi.

Phòng lập tức an tĩnh lại, Vân Phi Tuyết lúc này mới dỡ xuống vẻ kiên cường bề ngoài, xụi lơ ghé vào bên giường, nhớ tới bộ dạng ghê tởm vừa rồi của mình chính mình, liều mạng nôn mửa đứng lên, muốn đem tất cả máu tươi nuốt vào vừa rồi nhổ hết ra………….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi