CÓ ĐƯỢC EM

#13

" Lâm Cảnh..."

Sau khi nói câu đó xong, cô bỗng dưng ngã người vào lòng anh, giống như đứa trẻ tìm hơi ấm, ôm lấy anh.

Anh khá bất ngờ, cứ tưởng cô sẽ rất hận mình.

" Dù mơ hay hiện thực...làm ơn để em ôm anh chút " Cô nói nhỏ.

Anh gật đầu, đưa tay cũng ôm lấy cô. Một tuần...một tuần anh và cô sẽ có thể tiếp tục hay không.

Bảy ngày này, anh sẽ rất trân trọng khi ở bên cô!

Ôm anh một lát, cô cũng buông ra. Dường như trong bụng cô không có gì cả, nên rất đói...thật sự đói lắm luôn.

" Em ở đây, anh đi mua cháo cho em " Bắc Đường Tùy đỡ cô dựa vào đầu giường.

Cô khẽ gật đầu.

Anh đứng dậy xoay người đi, ra khỏi cửa nhìn hai vệ sĩ.

" Canh chừng cho tốt, nếu cô ấy có gì là hai cậu chịu trách nhiệm " Bắc Đường Tùy buông lời xong rồi đi.

Anh biết cô đang rất đói nên anh rất nhanh chân đi, không nỡ để cô đói.

Cô bị thương, bị bỏng đều do anh. Lúc này hối hận...liệu anh có kịp không chứ?

Bắc Đường Tùy vừa đi thì có một cô gái khá trẻ tuổi xuất hiện, ăn mặc đầy sang trọng, quý phái nhìn hai cậu vệ sĩ.

Cô ấy đưa tay vỗ vai cả hai, đưa tay đẩy kính mát của mình xuống.

" Tránh đường " Cô đưa mắt nhìn hai cậu vệ sĩ bảo.

" Cô là ai? Ở đây không cho người lạ vào " Hai cậu vệ sĩ chặn đường lại, không cho cô gái kia vào.

Bụp

Cô ấy mỉm cười, đưa chân đá vào...chỗ ấy của một cậu vệ sĩ.

" Hự..." Cậu ta đau đớn ngã ra sàn, bất lực nhìn cô gái kia.

Cô ấy đẩy kính lên, không thèm nhìn liếc gì nữa, đàng hoàng hiên ngang đi vào trong.

Nghe tiếng giầy cao gót, Huyên Lâm Cảnh khẽ cau mày.

Cô ấy đi lại gần cô, đưa tay chạm vào má Lâm Cảnh.

" Là ai..." Cô lên tiếng hỏi, là phụ nữ...còn lại rất thơm nữa.

Mùi nước hoa cũng không rẻ tiền. Một người quý phái sao?

Cô ấy ghé sát lại gần cô, cụng trán mình vào trán Huyên Lâm Cảnh.

" Là chị..."

" Chị đến đưa em đi, rời khỏi Bắc Đường Tùy "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi