CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Cùng ngày come out, Hứa Huy bất tỉnh nhân sự nằm trên xe cấp cứu 120 bị kéo vào bệnh viện.

Hứa Chính Dương dường như muốn đem tất cả oán giận tích tụ gần ba mươi năm nay đối với Hứa Huy phát tiết ra hết, ông dùng một cây gậy đánh golf đánh cho Hứa Huy thương tích đầy mình.

Hứa Huy ngậm khóa vàng mà sinh ra, hơn nữa được nuông chiều từ bé, lớn lên thành một nhị thế tổ không hơn không kém.

Bản lĩnh thì không có, ngược lại tinh thông đủ mọi phương thức sống phóng túng.

Bà nội Hứa nâng đứa cháu trai vàng duy nhất này trong lòng bàn tay, bất luận kẻ nào cũng không mắng được không trừng phạt được. Lúc tuổi còn trẻ Hứa Chính Dương bận bịu với sự nghiệp, sơ sót dạy bảo con trai. Thời gian qua nhanh, chớp mắt mầm mống yếu kém đã đâm sâu trong cốt tủy Hứa Huy, không thay đổi được, Hứa Chính Dương bất đắc dĩ đành nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần gã không làm ra rắc rối tày trời gì, liền mặc kệ!

Ông không nghĩ tới là, Hứa Huy lại chơi ra loại chuyện come out này.

Nhiều năm như vậy, những gì Hứa Huy làm thuyết minh đầy đủ hai chữ hoàn khố, Hứa Chính Dương không muốn quản mấy chuyện lung tung đó, cũng lười quản.Nhưng lần này Hứa Huy to gan come out chặt đứt chút khoan dung cuối cùng trong lòng ông.

Ông cố gắng giả vờ trấn định, nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi gã, có sửa hay không?

Hứa Huy cũng không sợ chết, không sửa được!

Ông gật gật đầu, bình tĩnh rút từ trong túi chơi bóng ra một cây gậy golf, nhìn đứa con trai bướng bỉnh kiêu ngạo, đập xuống hai chân gã.

Hứa Huy quỳ rạp xuống trên mặt đất, trên đùi truyền đến cơn đau như lửa đốt, Hứa Chính Dương quát: Đứng lên!

Hứa Huy cắn răng vịn bàn đứng lên, chân còn chưa đứng thẳng, lại trúng gậy thứ hai.

Lần này đau đến mức gã thiếu chút nữa hét lên, cắn môi dưới đến chảy máu, giọt mồ hôi lạnh to tướng từ trên trán lăn xuống.

Gã nhắm mắt hai tay nắm chặt cạnh bàn, dựa vào bàn làm việc cố gắng chống đỡ thân thể để không đến mức ngã xuống.

Hứa Chính Dương hạ nhẫn tâm muốn đánh thằng con cứng đầu này một trận, ông cũng không tin một kẻ vẫn luôn được nuông chiều từ bé có thể ăn được khổ như thế.

Ông đang chờ, chờ gã cầu xin tha thứ, chờ gã khuất phục.

Trên lưng Hứa Huy đã trúng thêm một gậy, gã ngã úp sấp xuống bàn, cằm đụng vào mặt bàn cứng rắn, trong miệng toàn là vị máu tanh ngọt.

Gã cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi, bàn tay nắm cạnh bàn buông lỏng một chút.

Gã té xuống mặt đất, Hứa Chính Dương thở hổn hển lớn tiếng hỏi, có sửa không?!

Hứa Huy thống khổ cuộn mình trên mặt đất, chân gã cơ hồ mất đi tri giác, đau đớn làm tê liệt thần kinh gã.

Gã không nói được một lời.

Loại im lặng này giống như là kháng nghị, làm lửa giận của Hứa Chính Dương trở nên gay gắt.

Ông ném gậy golf xuống, nhấc chân hung hăng đá về phía Hứa Huy.

Trong ba mươi năm cuộc đời gã, ông chỉ từng tát Hứa Huy một bạt tai.

Hiện giờ, ông lại đỏ mắt đấm đá đứa con trai ruột này.

Phẫn nộ đốt trụi lý trí và đau tiếc của ông, trong nháy mắt, ông thật muốn cứ như vậy đánh chết đứa con trai không nên thân này.

Ngoài phòng làm việc, vợ và em gái gõ cửa phòng ầm ĩ, trong phòng Hứa Huy cuộn tròn trên mặt đất phát run, lại mím môi không hừ ra một tiếng.

Bất mãn ba mươi năm qua bùng nổ trong một ngày, ông đấm đá đứa con trai không có sức lực phản kháng như đối với kẻ thù.

Ông thở hồng hộc nửa quỳ bên người Hứa Huy, hỏi gã một lần cuối cùng, có sửa không?

Hứa Huy đã mất đi ý thức.

Ngay sau đó là tiếng khóc thét tê tâm liệt phế, cô gã nắm chặt di động nói không ra lời gọi 120.

Rất nhanh, xe cứu thương lôi Hứa Huy đang bất tỉnh nhân sự đi.

Trước khi đi ra khỏi cửa, Kim Mỹ Tuyên quay lại nhìn người đàn ông đang giả vờ trấn định ngồi trong phòng.

“Con mà có chuyện gì, Hứa Chính Dương, em sẽ không bỏ qua cho anh!”Chuyện Hứa Huy thanh tỉnh đã là ba ngày sau, mắt mẹ Hứa Huy khóc sưng lên, sau khi nhìn thấy gã tỉnh lại mới bị cô, dì gã khuyên nhủ về nhà.

Liêu Thắng Anh đến thăm gã mắng gã thiếu đầu óc, muốn come out cũng không chọn ngày bà nội gã ở nhà, định tìm chết à!

Hứa Huy vừa mới nhặt lại được một cái mạng chỉ hỏi một câu, tìm được cậu ấy chưa?

Liêu Thắng Anh biết gã hết thuốc chữa rồi.

Hai ông bà Hứa vừa mới trở về, Hứa Chính Dương giải thích là Hứa Huy ra nước ngoài du lịch.

Kim Mỹ Tuyên mỗi ngày đều ra ngoài, sau khi trở về cũng chỉ trưng mặt lạnh, thậm chí không thèm nói một câu với chồng mình.

Bà nội Hứa Huy nhìn ra manh mối, kéo con gái sang một bên, hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Cô Hứa Huy nào dám nói sự thật, chỉ biên một lời nói dối nói anh trai nuôi bồ bên ngoài bị chị dâu phát hiện, hai người giận nhau!

Hứa Huy bị nhốt trong phòng bệnh dưỡng bệnh hơn nửa tháng.

Thật sự là bị giam giữ, hai bên cửa có hai tên bảo vệ đứng nghiêm chỉnh, ngay cả lúc mẹ gã đẩy gã ngồi trên xe lăn tản bộ trong bệnh viện, hai tên mặc tây trang đen kia cũng theo sát.

Trương Âm nói hai chân Hứa Huy thiếu chút nữa đã phế đi, Hách Thời khi thăm bệnh cố ý mua một bó hoa hồng đỏ tới ghê tởm gã, Liêu Thắng Anh ác nhất, chọn hai người mẫu trẻ dáng người nóng bỏng mặc trang phục chỉ che ba điểm quan trọng nhảy múa trước mặt gã.

Miệng vết thương của Hứa Huy chưa lành, không thể có động tác quá lớn, chỉ đành ngoắc ngoắc ngón tay với mấy đứa bạn thất đức kia, hét lên với mấy cái lỗ tai bu tới: Cút!

Mỗi đêm khuya im ắng, gã vẫn không từ bỏ, lần lượt gọi tới dãy số di động kia.

Gã nhìn người đàn ông trong ảnh chụp ngây ngốc mà hỏi, anh đã như thế này rồi, em vẫn chưa về sao?

Rốt cuộc muốn trừng phạt anh tới khi nào, có thể đặt ra một cái hạn thời gian không?

Cảnh An, trở về đi… Anh nhớ em…

Người đàn ông trong ảnh không động đậy, cũng không trả lời gã, một khuôn mặt tươi cười bình thường lại vò tim gã lại thành một nắm.

Thời điểm nằm viện gần một tháng, gã rốt cuộc chiếm được tin tức của Ngô Cảnh An.

Dùng giấy căn cước của bản thân mua một tấm vé tàu đến thành phố S, thời gian là ba giờ chiều.

Cúp điện thoại, Hứa Huy kích động nói không ra lời, gã xốc chăn, vừa định đứng lên, lại ngã xuống mặt đất.

Gã rất vui, cơ hồ quên hai cái chân thiếu chút nữa tàn phế còn chưa thể đi đường bình thường.

Gã ghé vào bên giường cầm di động gọi cho Liêu Thắng Anh: “Tao mặc kệ mày dùng cách nào, tóm lại trong vòng một giờ để tao rời khỏi chỗ quỷ quái này!”

Cúp điện thoại Liêu Thắng Anh một bên mắng mình đời trước mắc nợ thằng này, một bên mặc áo khoác lấy chìa khóa xe vắt hết óc nghĩ cách dẫn hai tên bảo vệ kia rời đi.Bốn mươi phút sau, một đám người ầm ĩ cùng với nhân viên y tế ồn ào đến ngoài phòng bệnh Hứa Huy.

Mấy người gây sự cùng áo dài trắng đánh thành một đoàn, có người “không cẩn thận” đánh phải một tên comple đen, comple đen giận, “Các người làm gì vậy?!”

Người nọ rất có lý mà gào một tiếng: Làm gì?! Đánh người!

Không chút khách khí đấm ra cú thứ hai.

Comple đen rốt cuộc tuổi trẻ nóng nảy, không nhịn được khiêu khích, đánh nhau với người nọ, đồng bạn thấy thế tiến lên hỗ trợ, hai đoàn người đánh tới đánh lui liền đánh đi nơi khác.

Liêu Thắng Anh đẩy xe lăn vào bệnh viện, Hứa Huy lấy áo khoác hắn mặc lên người mình, lấy giọng điệu đương nhiên nói: “Mày thay đồ bệnh nhân nằm lên đó, tốt xấu tranh thủ cho tao chút thời gian!”

Liêu Thắng Anh trợn mắt: “MÀY! NGHIÊM! TÚC! CHỨ!”

Hứa Huy lườm hắn một cái, ngồi xe lăn chuồn ra khỏi phòng.

Liêu Thắng Anh nhìn bóng dáng người đi xa, hung tợn mắng, đồ con rùa, tao nguyền rủa mày cả đời không lấy được vợ!

Thay quần áo bệnh nhân xong nằm lên giường, hắn mới nhớ ra, mẹ nó, thằng này cong vẹo đến nhà bà ngoại rồi, tìm được vợ mới là lạ!

Hứa Huy lăn xe lăn đi về phía trước, nơi này là lầu ba, đám người kia đang đứng ầm ĩ trước cửa thang máy, gã không có cách nào đành phải đi thang bộ.

Nhìn cầu thang thật dài trước mặt, gã hít sâu một hơi, đỡ lan can cắn răng đứng lên.

Đi chưa được hai bước, gã trực tiếp lăn xuống.

Nằm ở chiếu nghỉ tầng hai, toàn thân giống như bị xe nghiền qua, gã đau đến mức hít một hơi lạnh, lại vẫn nở nụ cười.

Ngô Cảnh An trở lại, rốt cuộc trở lại!

Gã nắm lan can lết từng bước xuống.

Gã biết Cảnh An sẽ không từ bỏ mình, dù hận hơn nữa oán hơn nữa rốt cuộc tim vẫn không bỏ xuống được.

Cầu thang cứng rắn chấn cho cả người gã đều đau, hai tay chống đỡ không nổi trọng lượng thân thể, gã trượt dọc theo cầu thang xuống.

Cảnh An còn đang hận mình sao? Lâu như vậy không gặp, không biết cậu ấy có thay đổi gì không? Mấy ngày qua không biết có khỏe không? Oán hận trong lòng không biết có giảm đi chút nào không?

Miệng vết thương chưa lành vỡ ra, đau đến mức ép ra cả nước mắt.

Gã cười, gã khóc, gã thì thào gọi nhỏ tên Ngô Cảnh An.

Trả giá lớn như vậy, cuối cùng cũng chờ được người nọ trở lại.

Khó khăn đi tới tầng một, gã vịn tường đứng lên, mỗi bước đi đều đau đến mức như đạp lên chông.

Ông già nhà mình cũng quá ngoan tuyệt, xuống tay nặng như vậy! Đánh chết mình thì biết đi đâu tìm một đứa trọng sinh tới chứ!

Chưa đi được vài bước lại ngã xuống mặt đất, lại dựa vào ý chí mà đứng lên, gian nan tiến về phía trước.

Có người tốt bụng chạy lại đỡ gã dậy, dưới sự trợ giúp của người nọ gã rốt cuộc ngồi lên xe taxi.Hết cả sức lực ngã xuống ghế sau xe taxi, lái xe hỏi gã đi đâu, gã vừa mới báo ra địa chỉ lại sửa lời.

“Anh có biết… chỗ nào bán… nạng chống không?”

Một giờ sau, Hứa Huy chống cặp nạng, người đầy vết thương, chật vật không chịu nổi xuất hiện trước mặt Ngô Cảnh An.

Ba lô rơi xuống mặt đất, Ngô Cảnh An kinh ngạc trợn mắt.

“Anh… Anh…”

Gặp lại Ngô Cảnh An, trong lòng Hứa Huy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cậu ấy đen, cũng gầy đi. Có lẽ thời gian này trải qua cũng không tốt.

Đau đớn trên thân thể trong nháy mắt nhạt bớt đi rất nhiều, gã cố gắng nặn ra một nụ cười, thở hồng hộc mà nói: “Trở lại…”

Ngô Cảnh An cúi đầu, kìm nén mà nhẹ giọng hỏi một câu: “Sao lại thành thế này?”

Hứa Huy dựa vào nạng chống đỡ thân thể chồng chất thương tích, cười nói: “Không có việc gì… mấy ngày trước… không cẩn thận ngã… từ trên lầu xuống.”

Ngô Cảnh An ngước mắt nhìn gã, khuôn mặt tươi cười của Hứa Huy đã từng sáng lạn như nắng gắt, nhưng hôm nay, trên khuôn mặt đầy vết xanh tím chỉ còn vẻ ảm đạm.

Hứa Huy thu hết biểu cảm của Ngô Cảnh An vào trong mắt, gã biết, người này, vẫn còn quan tâm đến gã.

Gã có chút đắc ý vênh váo, chống nạng đi tới phía trước một bước, “Cảnh An, anh đói bụng, làm chút gì cho anh ăn đi!” Ép buộc mấy ngày, thể lực hao hết, giữa trưa kích động chờ đến đây, cơm chưa ăn được mấy miếng, lúc này cái bụng không có tiền đồ đã khởi xướng không thành kế.

Ngô Cảnh An nhìn khuôn mặt người nọ, cố gắng giả vờ cười, “Nơi này, cái gì cũng không có.”

Hứa Huy dường như mới nhớ ra sự thật bọn họ vừa mới tách ra, bất đắc dĩ “A” một tiếng, “Vậy đi ra ngoài ăn đi, đi quán ăn bình thường em thích ấy!”

Hứa Huy cố gắng khua cái nạng, cái đồ chơi này gã thật sự dùng không quen, ngắn ngủn hai tầng cầu thang, gã ngã hai cú, trong cơn tức giận gã tha nạng bò lên lầu hai, may mà không có ai nhìn thấy.

Vừa mới xoay người chợt nghe thấy giọng nói không có chút độ ấm của người nọ.

“Hứa Huy, chúng ta… đã chia tay.” <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi