CÔ LUẬT SƯ XINH ĐẸP VÀ TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

*Trương thị*

Trong giờ nghỉ trưa, Thư Di cùng Minh Triết định ra ngoài ăn thì có cuộc gọi của tiếp tân đến điện thoại công ti, Minh Triết nhấc máy nghe

"Chào Chủ tịch, có một cô gái tự xưng là em gái của luật sư Lưu muốn gặp cô ấy"

"Em gái?". Anh vừa hỏi vừa bật loa ngoài cho Thư Di cùng nghe.

Thư Di nhanh tay cầm lấy điện thoại trong tay Minh Triết, nói với lễ tân

"Phiền cô hỏi cô ấy thử xem có phải tên Cao Mỹ Nhiên không?"

Lễ tân ở đầu dây bên kia quay qua nói với cô gái một vài câu rồi lại nói vọng sang

"Đúng vậy, cô ấy tên Cao Mỹ Nhiên"

"Kêu cô ấy lên tầng 30, phòng Chủ tịch"

Thư Di cúp máy, day trán thể hiện rõ sự muộn phiền, Minh Triết lo lắng hỏi

"Ai vậy em?"

"Em gái của em - Cao Mỹ Nhiên"

"Cô ta đến đây làm gì?"

"Em không biết. Lần này lại làm trò gì nữa đây?"

Cô nói xong cầm ly cafe uống để trấn tĩnh tinh thần. Lát sau, có người gõ cửa, là giọng của thư kí

"Chủ tịch, có cô Cao muốn gặp hai người"

"Cho cô ấy vào"

Cao Mỹ Nhiên mặt mày hớn hở, bước vào không thèm quan tâm lễ nghĩa liền lon ton chạy lại nắm tay Thư Di

"Chị hai, chị đã ăn trưa chưa?"

Thư Di thấy thái độ của cô ta quay ngoắc 180 độ liền sững người, thật sự vẫn chưa kịp xử lí.

Thấy mình hơi quá trớn, cô ta hắng giọng rồi lập tức ríu rít chào hỏi

"Chào anh Minh Triết. Xin lỗi hai người, không báo trước mà đã đến"

Minh Triết nghe cô ta xưng hô cũng thoáng đơ mặt, không biết anh và cô ta thân nhau đến mức xưng hô thế này rồi.

Thư Di điều chỉnh cảm xúc, nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra khỏi tay mình

"Em đến đây làm gì?"

"Em đến để đưa đồ ăn trưa cho chị"

"Tại sao? Không phải hôm qua còn bất mãn lắm à?"

"Chuyện đã qua rồi, là do em suy nghĩ không thấu đáo. Em xin lỗi"

"Ừ, chuyện đã qua rồi, chị cũng cảm ơn vì bữa trưa nhưng bây giờ chị và anh ấy phải ra ngoài ăn"

"Hai người ra ngoài ăn sao? Có tiện cho em đi chung không? Em hứa sẽ không làm phiền hai người"

"Cũng được"

Thư Di hờ hững trả lời rồi nắm tay Minh Triết đi ra khỏi phòng. Cao Mỹ Nhiên đi sau lưng lẳng lặng nghiến răng, còn tự lẩm bẩm

"Phải nhịn, vì đại cuộc"

................................

Ba người đến nhà Pháp lúc trước để ăn trưa, Cao Mỹ Nhiên không biết tiếng Pháp nên đành im lặng để hai người họ chọn món. Thư Di vừa lật menu vừa châm chọc, thật sự cô không thể cảm nổi đứa em gái này

"Sao mới nãy không nói em không biết tiếng Pháp? Chúng ta có thể đến nhà hàng Trung"

"Không sao, em cũng chỉ là ăn ké. Hai người thích là được"

Thư Di cười cười đưa menu cho phục vụ, lựa chọn kĩ càng các món Minh Triết có và không thể ăn. Tâm trạng anh vì sự lo lắng của cô mà cảm thấy vui vẻ

"Em tìm hiểu kĩ vậy sao?"

"Tất nhiên, anh là người em yêu mà"

Chỉ một lát sau, phục vụ đã dọn món lên. Cao Mỹ Nhiên nhìn thức ăn trên bàn rồi liền lấy chén múc soup hải sản, nhìn con tôm biển to tướng trước mặt, hai mắt cô ta liền phát sáng, hồ hởi nói

"Anh Minh Triết, có thể bóc vỏ tôm cho em không?"

Động tác gắp thức ăn của cả hai người liền dừng lại, Minh Triết khách sáo cười nói

"Con tôm này nhìn to vậy thôi chứ đã được hấp mềm lắm rồi, vỏ cũng rất dễ bóc"

Nói xong anh kêu phục vụ đem một đôi bao tay đưa đến trước mặt Cao Mỹ Nhiên

"Đây là bao tay, cô có thể đeo vào"

Đây có thể gọi là sự khách sáo cuối cùng của anh rồi, nếu cô ta không chịu thì có thể dừng đũa hoặc chọn món khác. Nụ cười trên mặt Cao Mỹ nhiên vì hành động của anh cứng đờ nhưng miệng vẫn nhã nhặn nói

"Anh đã nói vậy thì chắc cũng không khó lắm, em chắc sẽ làm được"

Thư Di nhìn cô ta đeo bao tay bóc vỏ tôm liền huých tay Minh Triết, nhìn anh bằng ánh mắt khen ngợi.

........................

Kết thúc bữa ăn, Thư Di rời bàn vào toilet. Cao Mỹ Nhiên thấy cô khuất bóng liền vung tay làm đổ ly rượu vang lên người Minh Triết. Cô ta liền ríu rít đứng dậy xin lỗi, lấy ra xong túi xách một gói khăn giấy

"Xin lỗi, em không cố ý". Cô ta vừa lau, à không, nói chính xác hơn là cọ xát vào đùi anh khiến Minh Triết khó chịu. Anh nhíu mày rồi nhanh tay đẩy nhẹ cô ta ra một bên

"Không sao, tôi tự làm được"

Từ Dao từ bên ngoài đi vào thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên. Cô bước nhanh lại chỗ Minh Triết

"Chào. Trùng hợp quá"

"Ừ, chào"

"Ai đây?". Vừa nói cô vừa chỉ sang Cao Mỹ Nhiên

"Em vợ tôi"

"Em của Thư Di sao? Vậy cô ấy đâu?"

Lời vừa dứt thì Thư Di cũng từ toilet bước ra. Thấy Từ Dao, cô vui vẻ đi lại chào hỏi

"Dao Dao, cậu cũng đến đây ăn à?"

"Ừ, trùng hợp gặp hai người"

"Tiếc quá, chúng tôi ăn xong rồi"

"Không sao, tôi đi với bạn"

"Cao Nghị sao?". Minh Triết sau khi lau mờ vết rượu liền lấy lại phong độ đứng lên chào hỏi

"Ừm"

"Thằng em họ này của tôi cũng khá đấy"

Ba người trò chuyện một lúc rồi cũng ra về. Trước khi đi, Thư Di quay sang nói với Cao Mỹ Nhiên

"Bây giờ chị và anh ấy phải quay về công ti. Em ở đây đón taxi nha, chỗ này là khu sầm uất, có rất nhiều xe qua lại"

"Cũng được. Tạm biệt hai người"

Sau khi ba người họ đi khỏi, Từ Dao liền lặng lẽ quan sát Cao Mỹ Nhiên, trái với vẻ mặt ngây thơ lại là một ánh mắt sâu xa, khôn lường, nhất định không thể xem thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi