CÓ NGƯỜI YÊU THẦM CỐ PHÁP Y

Chương 8:


"Đầu anh hỏng rồi?"
"Cùng Cố pháp y ở bên nhau, rất khó để không hư hỏng.

"
"Vì cái gì?"
"Bởi vì cậu đáng yêu.

"
"Tôi không thích cái từ đáng yêu này.

"
"Vậy cậu thích cái gì?" lời Mặc Lâm nếu là dùng để tán tỉnh nữ sinh còn có thể, nhưng ngồi phía sau chính là Cố Nguyên, chỉ nghe thấy cậu nói bốn chữ: "Thích anh câm miệng.

"
Mặc Lâm nói thầm trong bụng: Còn rất thích tranh cãi.

Chúa tể im lặng, vị vua ít nói, anh hùng kiệm lời, huyền thoại kết thúc cuộc nói chuyện - Cố Nguyên, lực sát thương vẫn rất cường hãn.

Mặc Lâm bỗng nhiên nghiêm chỉnh lại nói: "Cậu cảm thấy hung thủ làm thế nào vào nhà?"
"Từ cửa vào.

"
Nhà người chết ở tầng 18, không có khả năng trèo từ ngoài vào, vậy chỉ có thể là từ cửa đi vào.

"Cửa tiểu khu cùng thang máy đều có camera, chỉ cần hắn theo con đường chính quy này vào, camera nhất định có thể chụp được hắn.

"
Nhắc đến án tử, Cố Nguyên cũng nói nhiều lên.

"Hồ sơ từ thành phố Liên Trì, cậu còn chưa xem xong phải không?" Mặc Lâm một bên nói, một bên đánh tay lái 180°.

"Chưa xong.

"
"Những vụ án trước, camera đều bị phá hư, vụ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ dùng biện pháp tương đồng.

" Dòng xe cộ đến bên trong sở thì dừng, Mặc Lâm kéo tay nắm cửa: "Chúng ta tới rồi.


"
Trong phòng hội nghị ngồi đầy người, cùng một loạt phóng viên đang đứng.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, cảnh sát bắt đầu trình bày toàn bộ quá trình vụ án.

Mặc Lâm nói cho Cố Nguyên: "Vì tránh cho án mạng lại lần nữa phát sinh, lần này yêu cầu mượn dùng truyền thông tuyên truyền, giáo sư mầm non cùng hộ sĩ hiện tại bị xếp vào đám người có nguy cơ cao! ! "
Hội nghị sau khi kết thúc, sắc mặt mỗi người đều không quá tốt.

Phát hiện thi thể chính là người thân của nạn nhân, hiện tại đang ở trong phòng thẩm vấn làm ghi chép, Lý Mông đứng ở ngoài bức tường kính, bất đắc dĩ thở dài.

Hắn hủy bỏ vé xe về quê: "Tôi thấy hung thủ rõ ràng là đang khiêu khích chúng ta, thủ pháp phạm tội lặp lại trò cũ, nếu lại không bắt được hắn, mặt mũi chúng ta không biết phải giấu đi đâu?"
Vừa lúc Tiêu Trạch từ trong văn phòng buowdc ra, nhìn thấy một màn này: "Còn có thời gian oán giận, việc của cậu làm xong chưa?"
Lý Mông mặt xám mày tro trở lại vị trí của mình, bắt đầu điều tra tài khoản xã giao của tiếp viên hàng không Viên Tuệ.

"Thầy Mặc, cùng tôi đi xem một chút.

" Tiêu Trạch gọi đi Mặc Lâm.

Phòng thí nghiệm bên kia đưa tới tin tức: Trong âm đ*o người chết phát hiện tinh dịch, trong máu có liều lượng thuốc ngủ trí mạng, mặt khác, mặt trên khối sáp có viết: Đầu đêm.

"Quả nhiên cùng án mạng ở Liên Trì giống nhau như đúc!"
Nhưng khác với vụ án trước hung thủ không có lưu lại DNA, tất cả mọi người cho rằng lần này cũng sẽ là như thế, nhưng không nghĩ tới lại có phát hiện mới.

Việc này làm cho tất cả mọi người hưng phấn lên.

Thi thể tiếp viên hàng không nằm trên bàn giải phẫu lạnh như băng, vải bố trắng che đậy dung nhan người chết, rất khó tưởng tượng, ngày hôm qua cô ấy vừa mới từ sân bay trở về, muốn tắm nước ấm rồi đánh mộy giấc ngủ say, mà ngày hôm sau thứ nghênh đón cô là tử vong.

Cố Nguyên bắt đầu chuẩn bị giải phẫu thi thể, hắn thuần thục cắt làn da người chết, cơ bắp cùng màng gân, dùng dao phẫu thuật cắt xương sụn xương sườn, kéo tới xương ngực, lấy ra tim cùng phổi.

Đáy phổi có lượng lớn vật chất màu đỏ sậm.

"Đây là do hút thuốc làm nám đi?" cảnh sát chụp ảnh hỏi.

"Đây là do phổi tích tụ thi đốm, anh suy nghĩ nhiều.

" Cố Nguyên trả lời thực lạnh nhạt, làm không khí vốn đã nghiêm túc trở nên càng thêm nghiêm túc.

Bởi vì vụ án này đã được truyền thông cùng lãnh đạo chú ý, không cho phép xuất hiện bất cú sai lầm nào, Cố Nguyên giải phẫu rất cẩn thận.

Mở ra khoang bụng người chết, trong trực tràng không có được mấy thứ, nhìn ra được người chết lúc còn sống ăn không có bao nhiêu cơm, toàn bộ dạ dày co rút lại rất nhỏ.

Cố Nguyên cắt dạ dày ra, bên trong rỗng tuếch, hắn lấy một ít dịch dạ dày cùng mô dạ dày đưa đi kiểm tra.

Bởi vì người chết dùng quá liều thuốc ngủ mà bỏ mình, mà thuốc ngủ cần thiết dựa vào gan phát tán, bởi vậy giải phẫu gan đặc biệt quan trọng, Cố Nguyên đem toàn bộ lá gan cắt xuống, một lát nữa đưa đến phòng thí nghiệm xét nghiệm.

Bởi vì trong người chết âm đ*o phát hiện DNA đàn ông, Cố Nguyên dùng dụng mở âm đ*o ra, cẩn thận kiểm tra qua một lần, môi âm đ*o có dấu vết bị vật cứng cắt qua, theo lý mà nói miệng vết thương chung quanh sẽ xuất hiện sưng đỏ, thậm chí xuất huyết, nhưng là miệng vết thương này không có, nhìn qua như là được tạo thành sau khi chết.

"Chụp ảnh.

"
Cố Nguyên bắt lấy đèn chiếu rọi vào miệng vết thương, để người phía sau có thể chụp càng rõ ràng.

Cậu cắt xuống hai môi âm đ*o, thật cẩn thận bỏ vào bình chứa.

Làm xong này hết thảy, Cố Nguyên đắp vải bố trắng lên thi thể, đẩy vào phòng đông lạnh.

Sau khi đưa đến phòng xét nghiệm, Cố Nguyên đứng ở bồn rửa tay rửa rất nhiều lần, sau đó nghiêm túc ghi lại báo cáo kiểm thi.

Sau đó mang cặp sách trở về nhà.

Lần này Tiêu Trạch không có quản cậu, tùy ý cậu đi.

Hắn phát hiện pháp y mới tới này mỗi lần giải phẫu xong thi thể đều phải về nhà tắm rửa một cái mới có thể trở lại tiếp tục công tác, loại yêu cầu này hắn vẫn có thể tiếp thu.

*
Vụ án có thêm một bước tiến, cảnh sát tập trung đối chiếu DNA với những vụ án cũ, không phát hiện DNA tương thích, trong ngày xảy ra án mạng, camera chung cư bị người phá hủy, không có biện pháp tìm được hành tung của hung thủ.

Trong khi việc điều tra đang đi vào ngõ cụt, Lý Mông đang điều tra các ứng dụng xã hội của người chết có phát hiện mới.

"Trước ngày nạn nhân bị sát hại đã ở một shop hàng xa xỉ secondhand online mua vài món đồ, lúc người chết bàn bạc cùng seller đã nói ra mình là tiếp viên hàng không, chiếc túi xách đen cổ đã mua cũng nhìn tương tự chiếc túi xuất hiện tại hiện trường!"
"Đem ảnh chụp ra đối chiêys!" Tiêu Trạch lập tức lên tinh thần rất nhiều.

Sự thật chứng minh, hai chiếc túi này đúng là cùng một cái, hoa văn bạc trên viền kim loại cũng giống nhau.

Căn cứ theo manh mối này, cảnh sát lập tức triển khai bắt giữ.

Bởi vì trang web dùng IP tên thật, cho nên không khó tìm đến địa chỉ của seller.

Seller ở trong một khu trọ vùng ngoại thành, phụ cận trị an không phải thực tốt, tiểu khu cũng đã cũ nát, cảnh sát đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ giơ súng lên, họ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Tiêu Trạch gõ cửa vài tiếng, đem lỗ tai dán lên cửa sắt nghe động tĩnh bên trong, nghe thấy tiếng dội nước từ WC.

Ngay sau đó cửa bị mở ra, là một người phụ nữ đầu tóc bù xù.

Nữ nhân vẻ mặt uể oải ỉu xìu, sắc mặt vàng như nến, xương gò má nhô ra, không thể coi là đẹp, người cao khoảng 165cm, có chút béo.

"Có việc?" Người phụ nữ kéo ra một khe cửa, trong khe cửa treo một dây xích sắt phòng trộm.

Cảnh sát hai bên đều giấu mình phía sau cửa, bởi vậy người phụ nữ chỉ nhìn thấy Tiêu Trạch.

"Tôi là nhân viên đến kiểm tra ống khí ga.

" Tiêu Trạch lấy ra chứng minh đã chuẩn bị trước: "Tôi có thể vào không?"
"Ờ, vào đi!"
Cô ta kéo cửa ra, ngay sau đó liền thấy phía sau là đông đảo cảnh sát đang cầm súng, cô lui một bước, thoạt nhìn thực kinh ngạc: "Các người làm gì vậy?"
Một đám cảnh sát xâm nhập vào trong, tra xét toàn bộ căn phòng, trong phòng ngoài người phụ nữ này, không còn ai nữa.

"Cô bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ mưu sát, xin theo chúng tôi đi một chuyến!"
"Cái gì mưu sát, tôi không có giết người! Các người buông tôi ra!"
Người phụ nữ bị mang về phòng thẩm vấn, nhìn qua một bộ dáng không biết gì: "Cái gì mưu sát, tôi như thế nào cùng án mưu sát có quan hệ, các người có nhầm lẫn gì không, tôi bị oan! ! "
Trong phòng thẩm vấn, âm thanh nữ nhân gào thét cực kì chói tai, cơ hồ xuyên thấu qua lớp kính cách âm.

"Cô ta khoẻ thật đấy, so với nam nhân nhìn còn cường tráng hơn!" Lý Mông cảm khái.

Hai mươi phút trôi qua, người phụ nữ chỉ khai tên họ cùng thông tin chứng thực thân phận, đối với các vấn đề khác, đều một mực kháng, thẳng đến khi Tiêu Trạch đem ảnh chụp chiếc túi xách cùng chứng cứ đưa ra trước mặt, cô mới rốt cuộc dừng kêu oan.

Trương Hải Diễm bình tĩnh nhìn thật lâu, mới buồn bã nói: "Tôi biết rồi, vì khácho nữ này đã chết, cho nên các người hoài nghi tôi?"
"Cô dùng cách nào đưa túi tới nhà cổ?"
"Cảnh sát các người phá án như vậy sao? Đã thời đại nào rồi, chẳng lẽ không biết có dịch vụ giao hàng tận nhà? Tôi bán cái túi cho cổ, nhưng tôi không đi đến nhà cổ, tôi trả nhân viên giao hàng 50 tệ để đưa đi, các người muốn bắt cũng là bắt tên nhân viên kia!"
Trương Hải Diễm lấy ra di động, tìm được đơn đặt hàng buổi sáng: "Chính là người này, có thể thả tôi đi chưa?"
"Hiềm nghi của cô vẫn còn, chưa thể đi.

"
Tiêu Trạch ra khỏi phòng thẩm vấn, xoa xoa huyệt Thái Dương: "Cô ta ầm ĩ thật đấy, Lý Mông, cậu đi vào phối hợp Tiểu Vương ghi chép, tôi dẫn người đi bắt nhân viên giao hàng này.

"
Mặc Lâm vừa mới họp xong video hội nghị, từ văn phòng Tiêu Trạch đi ra vừa lúc thấy Cố Nguyên từ cửa đi vào.


Hắn đổi đi một thân cảnh phục, mặc áo sowmi trắng cùng áo khoác lông, quần hưu nhàn màu vàng nhạt, tóc mềm như bông loà xoà ở trên trán, thoạt nhìn giống như một chú dê con.

Cố Nguyên sau khi biết tiến triển vụ án từ đồng nghiệp, đi đến trước cửa kính phòng thẩm vấn, nghiêm túc quan sát biểu tình trên mặt người phụ nữ nữ.

Không biết từ khi nào, bên người nhiều thêm một người.

"Cố pháp y có phát hiện gì mới sao?"
"Có.

"
"Nga? Nói nghe một chút đi.

" Mặc Lâm đối với Cố Nguyên luôn tràn đầy hiếu kỳ.

"Người chết sinh thời không có bị xâm hại, có người bôi tinh dịch vào âm đ*o cô ấy, công cụ hẳn là ống nhỏ mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ.

"
Cố Nguyên lấy ra di động, mở ra báo cáo mới nhất của phòng thí nghiệm.

Trong tinh dịch còn có hỗn hợp chút ít niacinamide cùng salicylic acid, chúbg đều là thành phần của sản phẩm bảo dưỡng da.

"Hơn nữa vách âm đ*o của người chết cũng không có dấu vết có xát, cho nên hung thủ bị giá họa.

"
Mặc Lâm cách áo lông kéo cánh tay Cố Nguyên: "Đi thôi, chúng ta đến nhà cô ấy tìm xem.

"
"Anh buông tay trước.

" Cố Nguyên - chú dê con quật cường.

Mặc Lâm thực tự nhiên buông ra, đút tay vào túi quần: "Xin lỗi.

"
Ngay sau đó hắn lại cười một chút, rõ ràng xán lạn hơn so trước vài lần.

Cố Nguyên hoài nghi hắn cố ý.

Hai người một trước một sau lên xe, lần này thật ra thực ăn ý, dọc theo đường đi cũng không có phát sinh cái gì tranh cãi, mà căn bản là bởi Mặc Lâm không nói gì.

.

Chương 9:

Cửa nhà người bị tình nghi mở rộng, bên trong có hai cảnh sát đang thu thập vật chứng, Cố Nguyên đi đến phòng tắm, trong phòng chất đống chai lọ mĩ phẩm, trong bồn tắm còn vương vãi vài sợi tóc đen dài. Cậu mang vào bao tay đi kiểm tra đống mỹ phẩm dưỡng da tìm kiếm vật chứng.


Mặc Lâm đi vào phòng ngủ chính, bên trong thoạt nhìn thực bừa bộn, có rất nhiều quần áo bẩn cùng mấy đôi vắt vẻo trên cửa sổ vớ đôi tản ra mùi chua lòm hôi thối.


Trong phòng ngủ chính có một phòng tắm tương đối lớn, bên trong lỉnh kỉnh dầu tắm dầu gội phụ nữ.


Mặc Lâm chú ý tới ở góc tường có đặt một chai nhỏ màu nâu ít gây chú ý, nắp chai không biết đang ở nơi nào, hắn cầm lên huơ huơ, bên trong vẫn còn chất lỏng.


Cái chai này thoạt nhìn cực kì quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào.


“Tìm được rồi.” Mặc Lâm nói vọng ra với Cố Nguyên.


Cố Nguyên cầm chai nhỏ lên kiểm tra, miệng chai vẫn còn ướt, thông qua tin tức trên thân chai tìm được hình dạng gốc của nó, nắp chai quả thật có kết cấu ống nhỏ giọt.


“Sao anh lại biết được?”


“Cố pháp y không xem TV sao? Loại tinh chất dưỡng da này hiện tại đang rất hot đấy.”


“Lúc tôi xem TV không xem quảng cáo.” cậu trả lời thực nghiêm trang.


Sau khi tìm được vật chứng, hai người nhanh chóng chạy về cục cảnh sát, nếu xét nghiệm ra được thành phần tương đồng, như vậy vụ án này sẽ có tiến triển quan trọng.


Đưa vật chứng lên, nhân viên xét nghiệm trước tiên lấy mẫu đến quan sát, không bao lâu kết quả liền ra tới.


“Thật sự là cùng một loại dung dịch, nhưng đáng tiếc không có tìm được DNA, nếu có thể tìm ra ống nhỏ giọt thì tốt rồi.” Nhân viên xét nghiệm tiếc nuối nói.


Cho dù tìm được cái chai, lại không thể coi như chứng cứ, sản phẩm này trên thị trường hiện tại quá nhiều.


Cố Nguyên lại muốn đi: “Tôi đến hiện trường vụ án tìm thử xem.”


Mặc Lâm: “Chúng ta cùng đi.”


Hắn đi theo sau Cố Nguyên, móc di động ra gọi một cuộc điện thoại.


Đến khi bọn họ tới tiểu khu xảy ra án mạng, trong tầng hầm đỗ xe đã có năm người trẻ tuổi đứng đợi, một người là nữ sinh, còn lại bốn cái đều là nam sinh mang mắt kính.


“Thầy Mặc tới!” Nữ sinh hưng phấn kêu lên.


Năm người mang theo tâm tình kích động, bước nhanh đi tới chỗ hai người họ, trong nhái mắt Cố Nguyên rúc sâu vào một góc trên ghế xe.


“Tôi tìm mấy học sinh lại đây hỗ trợ, người trong cục cảnh sát không đủ.”


Mặc Lâm nhìn ra thân thể cậu không khoẻ, xuống xe đóng cửa lại: “Ở trên xe chờ tôi, tôi qua nói chuyện với họ một chút.”


Mặc Lâm cùng chính mình học sinh nói qua đại khái sự tình, đương nhiên, nội dung cơ mật một chút cũng không có lộ ra.


Nhìn ra được hắn cùng học sinh ở chung rất tốt, một chút không cậy làm thầy mà lên mặt, học sinh tựa hồ cũng không cứng nhắc, cảm giác như bạn cùng tuổi đang vui đùa.


Khi nói chuyện, tầm mắt Mặc Lâm luôn lướt qua người Cố Nguyên, tầng ngầm không có cửa sổ, cậu rúc người ngồi ở trong xe, nhìn qua như một chú dê con đáng thương.


“Được rồi, trời đã sắp tối, chúng ta tranh thủ thời gian.”


Mặc Lâm đem ảnh ống nhỏ giọt gửi vào nhóm chung, một đám thanh niên mang theo bao tay tản ra, mục tiêu là thùng rác chúng quanh tiểu khu.


Mặc Lâm bước nhanh lên xe, hạ cửa sổ xe xuống hết cỡ, sau đó bật động cơ, chuẩn bị đem xe lái ra khỏi tầng hầm, hắn tầm mắt thông qua kính chiếu hậu, dừng trên người Cố Nguyên, phát hiện cậu đã thoái mái hơn nhiều.


Sắc mặt Cố Nguyên hoà hoãn hơn nói: “Ngừng đây đi, chúng ta đi thang máy lên.”


Hầm đỗ xe thực trống trải, Mặc Lâm đi theo phía sau cách cậu không tới 1 mét.


Đợi thật lâu thang máy mới xuống tới, đi vào thang máy, Cố Nguyên ấn nút tầng 18, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Sao anh nhìn tôi mãi thế?”


Cậu trước sau luôn cảm thấy có đôi mắt nhìn chằm chằm cái ót của mình.


“Cậu vừa rồi thực khẩn trương, nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều.”





Mặc Lâm khóe miệng vẫn giơ lên như cũ nhìn mặt Cố Nguyên mặt, lông mi rũ xuống rung động khe khẽ, thêm cho hắn một tia ôn nhu, lại mất đi một chút phong lưu.


Cố Nguyên tránh đi ánh mắt hắn, nhìn chằm chằm khe cửa thang máy.


Khi nói chuyện, cửa thang máy mở ra, phòng cuối cùng bên phải chính là hiện trường án mạng, bên ngoài bị dây cảnh giới vây quanh, hàng xóm tụ tập cách đó không xa nhỏ giọng xì xào.


“Cô gái này có ăn có học, đáng tiếc!”


“Trời ạ, sao lại gặp chuyện như thế này, buổi tối tôi không dám ngủ mất......”


Hai người đi xuyên qua dây cảnh giới, ở trong phòng tìm kiếm dấu vết nhưng thực đáng tiếc hiện trường cũng không có mảnh vỡ thủy tinh nào.


Hai người quyết định chia làm hai đường, đi dọc theo những chỗ mà hung thủ có khả năng đi qua tìm kiếm.


Cố Nguyên mang theo bao tay cao su, mở ra thang máy chứa rác ở tầng một, bên trong trừ bỏ mấy cái chai nhựa cũng không có thêm gì.


Lúc này trời đã tối đen, 6 giờ sáng mỗi ngày sẽ có công nhân đem rác rưởi trong tiểu khu dọn đi, cho nên cần phải mau chóng tìm được chứng cứ.


Đúng lúc này, một bà lão đầu tóc hoa râm, thân thể khoẻ mạnh kéo một cái bao tải vô cùng lo lắng chạy tới, dùng ánh mắt quái dị nhìn Cố Nguyên.


“Chai lọ ở nơi này đều do tôi nhặt......”


Cố Nguyên không lý giải được ý tứ trong lời nói của bà lão, đôi mắt đảo qua tay bà, phát hiện trên ngón tay cái có một vết thương còn khá mới, bên trên còn dính vết máu.


“Tay bà bị thương rồi, tốt nhất là nên xử lý vết thương, bằng không thực dễ bị nhiễm trùng.”


“Không sao.” Bà lão thấy đối phương không có ý muốn đoạt chai lọ của mình, liền trở nên nhiệt tình hơn nhiều: “Thùng rác cái gì cũng có, bị cắt trúng cũng bình thường.”


“Vậy bà có thấy qua vật nào trông giống như này không?” Cố Nguyên lấy ra hình một cái ống nhỏ giọt cậu tìm được trên mạng.


Mắt bà lão hơi kém, híp lại nhìn một hồi lâu mới giơ ngón cái mình lên: “Nói đến cũng khéo, chính là thứ này cắt trúng tay tôi đấy......”


“Bà xác định là cái này?”


“Chắc mà, đầu cái ống kia bị vỡ, tôi không cẩn thận đụng phải, ngón tay liền đổ máu, tôi nhớ rõ ràng luôn đó!”


“Vậy hiện tại nó ở đâu?”


“Tôi dùng giấy bao lại ném vào thùng rác rồi.”


“Bà mang cháu đi xem.”


“Cái kia thùng rác không dễ tìm đầu, bằng không cậu cho tôi chút tiền đi, tôi mang cậu đi tìm.”


“Bà muốn bao nhiêu?”


“Một trăm tệ.”


“Được, dẫn đường đi.”


Bà lão nghĩ thầm, cậu thanh niên này đơn thuần thật sự, sớm biết thế nói hẳn hai trăm, bà đem bình nước khoáng trong thùng rác cho vào bao tải của mình, sau đó mang Cố Nguyên đi tìm ống thủy tinh đã cắt vào ngón tay mình.


Cố Nguyên đi theo bà đi vòng công viên tiểu khu công viên nửa ngày, rốt cuộc tìm được thùng rác bà nói tới ở bên cạnh một cái ghế dài.


Tuy rằng bên trong thùng không đầy rác rưởi, nhưng bởi vì có người ở chỗ này gọt trái cây nên trên mặt đất bu đầy kiến.


Bà lão cầm cây chọc rác đảo bên trong nửa ngày: “Tìm không ra, trong này nhiều bọc giấy quá.”


Cố Nguyên mang theo bao tay, xách thùng rác đổ ra đất đất, lúc cậu dùng kìm mở bọc giấy ra thì chạm phải một vật cứng. Mở ra liền thấy, quả nhiên là cái ống nhỏ giọt kia!


Mặc Lâm sau khi nhận được tin liền lái xe đến chỗ cậu, hai người phi hết tốc lực về cục cảnh sát.


Kết quả thực mau liền ra tới: “DNA nam giới bên trong cùng DNA trong cơ thể người chết là của cùng một người, ngoài ra còn phát hiện hai DNA của nữ giới, trong đó có một cái là của người chết.”


*





Trong văn phòng đội trưởng.


“Nói cách khác, hung thủ sau khi giết người đã để lại DNA nam giới trong âm đ*o nạn nhân, hung thủ sẽ không tự bại lộ chính mình, cho nên dựa theo phỏng đoán, DNA này khả năng không phải của hung thủ.” Lý Mông cảm thấy chính mình có điểm ngốc: “Đội trưởng đi bắt nhân viên giao hàng đến bây giờ còn chưa có tin tức.”


Lý Mông gãi gãi đầu: “Bằng không hai ngươi đi trước ăn cơm đi, tôi đi thẩm vấn Trương Hải Diễm.”


Trương Hải Diễm kháng cự tất cả thẩm vấn, thái độ cực kì ác liệt, mắng chửi thực lưu loát, rất khó tưởng tượng, một người phụ nữ chưa tới ba mươi có thể không kiêng nể gì mà náo loạn trong cục cảnh sát như thế, tựa như một người đàn bà đanh đá đã kinh qua chiến trường.


Bỗng cô thấy một nam nhân mặc tây trang mang giày da, hormone nam tính tràn ngập cả người bước vào phòng thẩm vấn, nhịn không được nhìn thêm một cái, đi phía sau hắn là một tiểu thịt tươi mặc áo lông màu trắng, giá trị nhan sắc hai người quá cao, hình ảnh đánh mạnh vào tâm trí người khác. (tiểu thịt tươi: những chàng trai trẻ đang hot trong ngành giải trí có ngoại hình xuất sắc thiên hướng nữ tính)


“Hai người cũng là cảnh sát?”


“Không giống sao?” Mặc Lâm đem vật chứng đặt tới trước mặt cô: “Thứ này hẳn là cô biết?”


Trong túi vật chứng là một cái ống nhỏ giọt, một cái khác là chai tinh chất dưỡng da phát hiện trong Trương Hải Diễm.


Trương Hải Diễm mặt không đổi sắc như cũ: “Đây là có ý gì?”


Mặc Lâm: “Trên mặt ống nhỏ tìm được DNA nam giới trùng với DNA trên người nạn nhân, chúng tôi tìm được trong thùng rác gần nhà cô.”


Trương Hải Diễm hiện ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi: “Chuyện này không có khả năng!”


Cố Nguyên: “Chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn muốn giảo biện?”


Ánh mắt Trương Hải Diễm đảo xuống góc trái bên dưới, tựa hồ như đang nhớ nhớ sự tình gì. Nhất cử nhất động đều nằm dưới mí mắt Mặc Lâm.


“Cô cảm thấy có người muốn hãm hại cô?”


Mặc Lâm thấy được biểu tình Trương Hải Diễm nhanh chóng biến hóa, tựa hồ đang tận lực làm chính mình nhìn bình tĩnh hơn một chút.


“Tôi không biết anh đang nói cái gì.”


Lúc này Lý Mông đẩy cửa ra, biểu tình thực ngưng trọng: “Thầy Mặc, thầy Cố, hai ngươi ra đây một chút......”


Chờ sau khi hai người ra tới, giọng Lý Mông trở nên run rẩy: “Nhận được báo nguy, trong công viên phát hiện một thi thể nữ, sau đó bệnh viện cũng gọi tới, có người phát hiện một thi thể nằm trong kho hàng.”


Nói xong Lý Mông hít sâu một hơi: “Hắn là ma quỷ sao? Một ngày liền giết ba người!”


Cố Nguyên quay đầu nhìn Trương Hải Diễm trong phòng thẩm vấn, mà cô ta cũng đang nhìn cậu.


Cố Nguyên đọc không ra cảm xúc trong mắt cô ta: “Đi thôi, chúng ta trước tiên đến hiện trường.”


Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương pháp y đang nghỉ phép rốt cuộc ngồi không yên.


Đối với lão pháp y còn hai tuần nữa liền phải về hưu mà nói, ông không muốn lưu lại một vụ chưa kết án đã rời khỏi cục cảnh sát.


Lão Dương manh theo rương dụng cụ xuất hiện ở cửa cục cảnh sát, chính thức cùng Cố Nguyên chào hỏi.


“Tôi làm pháp y ở chỗ này ba mươi năm, mà tôi chưa từng thấy hung thủ kiêu ngạo như vậy cả, chúng ta chia làm hai đường, cậu đến bệnh viện, tôi đến công viên.”


Sau khi phân công lúc sau, Cố Nguyên dẫn mang theo rương ngồi xe cảnh sát chạy tới bệnh viện.


Hiện trường án mạng cùng hiện trường ở thành phố Liên Trì giống nhau, đều phát sinh ở dưới sàn kho hàng, không có thông gió, cho dù mở đèn cũng có cảm giác âm trầm mù mịt.


Tận cùng bên trong kho hàng có mấy y tá cùng nhân viên bảo an đang đứng, hẳn là là hiện trường án mạng.


Cố Nguyên bỗng nhiên dừng lại. Ở phía trước đều là người xa lạ, không gian bị phong bế khiến cậu có chút khẩn trương.


“Đang nghĩ gì vậy?”


Có người chạm nhẹ lên vai cậu từ phía sau.


Nhìn thấy người đến là Mặc Lâm, cậu nhẹ nhàng thở ra: “Anh cũng tới?”


“Đến xem hiện trường tìm một chút linh cảm, thuận tiện làm trợ thủ cho Cố pháp y.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi