CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



Anh mở tủ, chọn một bộ vest tối màu, cà vạt màu sáng, thấy Quân Dao vẫn đang đứng bên cạnh, Cố Tư Bạch mỉm cười, “Sao hả, muốn xem anh thay đồ? Anh cũng không ngại chứng tỏ năng lực buổi sáng của mình đâu.”
Bàn tay Cố Tư Bạch chống vào tủ, giam Quân Dao trong lồng ngực mình, mùi hương nam tính của anh vây lấy cô.

“Hửm?”
Quân Dao đỏ bừng mặt, cật lực lắc đầu, “Không, mau bỏ em ra đi, em chỉ muốn hỏi chuyện
thừa kế thôi, anh không muốn nói thì thôi.”
Nhưng Cố Tư Bạch đã cúi đầu, đôi môi mỏng lành lạnh của anh dán sát vào môi cô, đem đến cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

Mỗi anh dây dưa chà xát, rồi dần dần anh tách môi cô ra, chiếc lưỡi mềm mại luồn vào, khuấy đảo khoang miệng cô.

Quân Dao cũng dần buông lỏng, lưng cô dựa vào tủ, hai tay choàng qua cỔ anh, ôm lấy anh.

Không khí trong phòng ngày một nóng lên, cả hai cơ thể dán chặt vào nhau, nụ hôn sâu, dây dưa không dứt.

Một lúc lâu sau Cố Tư Bạch mới dời khỏi môi cô, vẫn ôm chặt cô không buông, anh tì trán vào trán cô, giọng nói nam tính trầm trầm thì thầm với cô, “Yêu tinh nhỏ, thật muốn ăn em.”
Quân Dao đỏ bừng mặt, cô cắn nhẹ môi, cúi đầu.


“Biểu hiện này là cũng muốn đúng không? Ngón tay thon dài của Cố Tư Bạch đưa lên, vuốt nhẹ cánh môi cô.

“Ai muốn chứ.Anh mau đi đi kẻo ông cụ đợi” “Ông nội cũng cần ăn sáng, uống trà mà.”
Cố Tư Bạch nói rồi bế bổng cố lên, đặt lên chiếc giường lớn.

Quân Dao hơi hoảng, giãy giụa.

“Đừng, mới sáng ra, anh đi đi, kẻo ông đợi”.

Cố Tư Bạch nằm đè lên người cô, cảm nhận sự ngọt ngào, mềm mại dưới thân, đúng là đang hơi vội, nhưng ai bảo anh có cô vợ nhỏ quyến rũ thế này.

Cố Tư Bạch cúi người, hôn lên môi cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mới lưu luyến rời đi.

“Được rồi, tối nay trừng phạt em sau.”
Nói rồi anh thay đồ, Quân Dao nhìn dáng người vai rộng eo nhỏ chân dài, cơ bắp săn chắc của anh, đột nhiên đỏ bừng mặt, vùi đầu vào trong chăn.

Cố Tư Bạch quay đầu lại, thấy dáng vẻ xấu hổ của cô vợ nhỏ thì bật cười.

Mặc xong đồ, anh đến bến giường, xoa tóc và hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.

Nghe tiếng bước chân anh xa rồi cô mới dám thò đầu ra khỏi chăn.

Suy nghĩ một chút, Quân.

Dao liền bật dậy chạy ra ngoài, miệng gọi to, “Tiểu Hoa! Tiểu Hoa ơi!”
Nghe tiếng gọi, Tiểu Hoa lập tức chạy đến, “Thiếu phu nhân, cô bị làm sao?”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tiểu Hoa, cô xua xua tay, “Không sao, không sao.

Chỉ là có chút việc muốn nhờ cô giúp.”
Tiểu Hoa vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Thiếu phu nhân, cô làm tôi sợ gần chết, tưởng có chuyện gì cơ?
“Hì, tôi muốn nhờ cô một chuyện.” Quân Dao cười tươi.

“Chuyện gì thế?” Tiểu Hoa tò mò hỏi.


“Cô qua đây ngồi, tôi nói cho nghe.” Quân Dao kéo Tiểu Hoa đến ngồi trên ghế sô pha, “Chuyện là
+
tôi biết cô rất giỏi, giỏi võ này, còn biết bắn súng nữa, tôi muốn nhờ cô dạy tội mấy thứ đó.”
Tiểu Hoa kinh ngạc tròn mắt, “Thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô yên tâm đi.”
Anh mở tủ, chọn một bộ vest tối màu, cà vạt màu sáng, thấy Quân Dao vẫn đang đứng bên cạnh, Cố Tư Bạch mỉm cười, “Sao hả, muốn xem anh thay đồ? Anh cũng không ngại chứng tỏ năng lực buổi sáng của mình đâu.”
Bàn tay Cố Tư Bạch chống vào tủ, giam Quân Dao trong lồng ngực mình, mùi hương nam tính của anh vây lấy cô.

“Hửm?”
Quân Dao đỏ bừng mặt, cật lực lắc đầu, “Không, mau bỏ em ra đi, em chỉ muốn hỏi chuyện
thừa kế thôi, anh không muốn nói thì thôi.”
Nhưng Cố Tư Bạch đã cúi đầu, đôi môi mỏng lành lạnh của anh dán sát vào môi cô, đem đến cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

Mỗi anh dây dưa chà xát, rồi dần dần anh tách môi cô ra, chiếc lưỡi mềm mại luồn vào, khuấy đảo khoang miệng cô.

Quân Dao cũng dần buông lỏng, lưng cô dựa vào tủ, hai tay choàng qua cỔ anh, ôm lấy anh.

Không khí trong phòng ngày một nóng lên, cả hai cơ thể dán chặt vào nhau, nụ hôn sâu, dây dưa không dứt.

Một lúc lâu sau Cố Tư Bạch mới dời khỏi môi cô, vẫn ôm chặt cô không buông, anh tì trán vào trán cô, giọng nói nam tính trầm trầm thì thầm với cô, “Yêu tinh nhỏ, thật muốn ăn em.”
Quân Dao đỏ bừng mặt, cô cắn nhẹ môi, cúi đầu.

“Biểu hiện này là cũng muốn đúng không? Ngón tay thon dài của Cố Tư Bạch đưa lên, vuốt nhẹ cánh môi cô.

“Ai muốn chứ.Anh mau đi đi kẻo ông cụ đợi” “Ông nội cũng cần ăn sáng, uống trà mà.”
Cố Tư Bạch nói rồi bế bổng cố lên, đặt lên chiếc giường lớn.

Quân Dao hơi hoảng, giãy giụa.

“Đừng, mới sáng ra, anh đi đi, kẻo ông đợi”.

Cố Tư Bạch nằm đè lên người cô, cảm nhận sự ngọt ngào, mềm mại dưới thân, đúng là đang hơi vội, nhưng ai bảo anh có cô vợ nhỏ quyến rũ thế này.


Cố Tư Bạch cúi người, hôn lên môi cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mới lưu luyến rời đi.

“Được rồi, tối nay trừng phạt em sau.”
Nói rồi anh thay đồ, Quân Dao nhìn dáng người vai rộng eo nhỏ chân dài, cơ bắp săn chắc của anh, đột nhiên đỏ bừng mặt, vùi đầu vào trong chăn.

Cố Tư Bạch quay đầu lại, thấy dáng vẻ xấu hổ của cô vợ nhỏ thì bật cười.

Mặc xong đồ, anh đến bến giường, xoa tóc và hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.

Nghe tiếng bước chân anh xa rồi cô mới dám thò đầu ra khỏi chăn.

Suy nghĩ một chút, Quân.

Dao liền bật dậy chạy ra ngoài, miệng gọi to, “Tiểu Hoa! Tiểu Hoa ơi!”
Nghe tiếng gọi, Tiểu Hoa lập tức chạy đến, “Thiếu phu nhân, cô bị làm sao?”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tiểu Hoa, cô xua xua tay, “Không sao, không sao.

Chỉ là có chút việc muốn nhờ cô giúp.”
Tiểu Hoa vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Thiếu phu nhân, cô làm tôi sợ gần chết, tưởng có chuyện gì cơ?
“Hì, tôi muốn nhờ cô một chuyện.” Quân Dao cười tươi.

“Chuyện gì thế?” Tiểu Hoa tò mò hỏi.

“Cô qua đây ngồi, tôi nói cho nghe.” Quân Dao kéo Tiểu Hoa đến ngồi trên ghế sô pha, “Chuyện là
+
tôi biết cô rất giỏi, giỏi võ này, còn biết bắn súng nữa, tôi muốn nhờ cô dạy tội mấy thứ đó.”
Tiểu Hoa kinh ngạc tròn mắt, “Thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô yên tâm đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi