CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Edit: Mỳ

Giữ an toàn cho mọi người là trách nhiệm của mỗi một cơ trưởng, tôi vẫn sẽ tiếp tục tuân theo điều đó. Mặc dù tôi đã thành công bay qua sấm chớp mưa bão hai lần, cũng đã thành công hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, cứu được tính mạng của cả trăm người, nhưng tôi cũng không coi đó là vinh quang, vì đó là trách nhiệm mà tôi nên làm. Bản thân tôi luôn hi vọng sẽ không xảy ra tai nạn, cũng hi vọng tất cả mọi người đều sẽ được bình an.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, quay đầu ngạc nhiên nhìn lại. Thấy cửa sau của phòng họp bị đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, một ông lão chừng năm mươi hoặc sáu mươi chống gậy, chậm rãi hiện rõ lên trong tầm mắt của mọi người.

“A, thầy Dương đến rồi!”

Có người bắt đầu lên tiếng.

“Ông ấy là ai thế?”

“Thầy Dương!”

“Thầy Dương là ai?”

“Thầy Dương nào thế?”

“Là một trong những người đầu tiên được trao tặng danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’ vào năm 1997. Ông ấy đã lái được hơn bốn ngàn hai trăm giờ, cũng đã bay được hơn bốn mươi hai năm, là một trong những người nhận được danh hiệu cao nhất của phi công, ngoài ra ông ấy cũng là người khó tính nhất, luôn được mọi người trong giới kính trọng.”

“Nhưng vừa rồi thầy ấy mới vừa lên tiếng phản đối, ông ấy định phản đối cái gì?”

“Không biết nữa.”

Tất cả mọi người ai cũng đều tò mò, bàn tán từ khi thấy thầy Dương bỗng nhiên xuất hiện ở đây lại còn lên tiếng phản đối, thật sự vẫn chưa thể hiểu là ông ta đang muốn phản đối về vấn đề gì? Phản đối cơ trưởng Vưu Châu Châu của Bắc Hàng lên nhận danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’ sao? Nếu thật sự là thế thì lý do vì sao ông ấy lại phản đối?

Ánh mắt mọi người vừa tò mò xen lẫn nghi ngờ, không ngừng dõi theo bước chân của thầy Dương.

Ông chống gậy, từng bước chậm rãi đi lên bậc thang để đến được sân khấu của phòng họp.

Có người chạy đến đỡ lấy cánh tay của ông — là chủ nhiệm Trần của công ty Bắc Hàng.

Bên dưới có người nhỏ giọng nói: “Chủ nhiệm Trần của Bắc Hàng đã từng là học trò của thầy Dương đó.”

“Ngoài ra, cục trưởng lãnh đạo cũng đã từng là học trò của thầy ấy luôn.”

Thầy Dương được chủ nhiệm Trần giúp, vẫn tiếp tục chậm rãi bước lên sân khấu.

Ánh mắt của Vưu Châu Châu vẫn luôn dõi theo ông. Cô không biết ông ấy là ai, nhưng cho đến khi nhìn thấy chủ nhiệm Trần chạy đến đỡ, cô lắp bắp kinh hãi, thân phận người này quả thật không đơn giản, có lẽ là người có tiếng. Mà ông ấy lại vừa mới lên tiếng phản đối cô nhận danh hiệu “Phi Công Ưu Tú” sao?

Thầy Dương dừng bước, ánh mắt cũng theo đó ngừng lại trên người Vưu Châu Châu.

MC lúc này mới lên tiếng: “A, thầy Dương đã đến, không biết thầy có gì muốn nói ạ?”

Ông ta nhìn Vưu Châu Châu đứng trên sân khấu, chậm rãi mở miệng: “Danh hiệu phi công ưu tú này, cô ấy chưa đủ tư cách để nhận.”

Mặc dù bên dưới cũng đã có vài người đoán được lý do thầy Dương đến, nhưng nghe từ chính miệng ông ấy nói ra cũng đủ sợ không thôi. Bên dưới càng lúc bàn tán càng nhiều.

“Tại sao chứ?”

“Tại sao vậy nhỉ?”

Trên sân khấu, Vưu Châu Châu nhắm mắt lại.

MC hỏi: “Tại sao thầy Dương lại phản đối?”

Ông ấy nói: “Danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’ là đại diện cho vinh dự cao nhất, tôi không tán thành việc để tiêu chuẩn việc trao tặng giải thưởng bị hạ xuống. Suốt 20 năm qua, chưa có trường hợp nào phi công có giờ bay dưới 20 nghìn giờ được trao tặng giải thưởng này. Vị cơ trưởng này, số giờ bay được khoảng 10 nghìn giờ chưa?”

“Chưa ạ.” Vưu Châu Châu ngẩng đầu, nói không kiêng kị gì cả. Cô chỉ đạt khoảng 6000 giờ bay, còn cách rất xa con số 10 nghìn giờ, mà cách con số 20 nghìn giờ còn xa hơn. Hơn nữa, muốn bay được khoảng 20 nghìn giờ thì chắc chắn phải có số năm bay lên tới khoảng 20 năm.

“Nhưng cơ trưởng Vưu đã có sáu năm kinh nghiệm, số lần mắc sai lầm là không, còn bay rất nhiều lần dưới thời tiết xấu nhưng cô ấy vẫn đảm bảo được cả chuyến bay an toàn. Đảm bảo được cả hành khách lẫn tài sản an toàn. Ví dụ như cô ấy đã hai lần lái máy bay vượt qua giông bão, ví dụ như cô ấy đã điều khiển máy bay thành công hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc. Từ những ví dụ đó, ta có thể thấy dưới những tình huống khẩn cấp, cơ trưởng Vưu vẫn xử lý một cách rất chuyên nghiệp.” MC nói với thầy Dương.

“Vượt qua giông bão rất tốt, hạ cánh khẩn cấp không tồi, đảm bảo an toàn cho chuyến bay là trách nhiệm của cơ trưởng, nhưng nếu chỉ có vậy mà đã trao tặng danh hiệu thì không thỏa đáng. Ngoại trừ kỹ thuật thì khi điều khiển máy bay cần phải có kinh nghiệm, mấy nghìn giờ bay mới có thể tích lũy được chút kinh nghiệm, không đủ điều kiện để đạt danh hiệu. Trong tương lai, mười năm hay hai mươi năm nữa giữ được an toàn cho chuyến bay mới có tư cách nhận danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’. Đây là vinh dự cả đời.” Ông ấy lại lên tiếng.

Ông ấy nói như thế khiến cho mọi người trong phòng đều im lặng. Phòng họp yên lặng tới nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở. Bọn họ có người đồng ý với ý kiến của ông ấy, có người nói ông già quá mức quy củ, cố chấp, cứng ngắc.

Vưu Châu Châu như đang suy nghĩ, không nói gì.

Một lúc sau, tiếng nói chuyện lại vang lên.

“Không biết buổi biểu dương này có còn tiếp tục không nhỉ?”

“Bên cục sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?”

“Sẽ hủy buổi lễ tuyên dương này sao?”

Bầu không khí đột nhiên trở nên bức bách.

Vưu Châu Châu đứng trên sân khấu, lẳng lặng đưa mắt nhìn mọi người ngồi dưới, cuối cùng dừng lại trên người thầy Dương.

Ông nhìn cô chăm chú, sau đó quay người lại nhìn lấy lãnh đạo ngồi trên hàng ghế thứ nhất.

MC cũng nhìn qua lãnh đạo, ấp úng lên tiếng: “Chuyện này…”

Người ngồi trên ghế lúc này mới hắng giọng ho một tiếng, phòng họp lớn trong nháy mắt yên tĩnh lại, dường như cũng đang nín thở lắng nghe lấy sự lựa chọn của ông.

“Thầy Dương nói rất đúng. Chỉ có điều, vấn đề trao tặng danh hiệu này cho cơ trưởng Vưu đã được bàn bạc trước, lần này là lí do đặc biệt. Danh hiệu Phi Công Ưu Tú này vẫn sẽ được trao cho cô ấy.” Lãnh đạo nói.

“Là có lí do đặc biệt.” Mọi người nhìn lẫn nhau rồi gật đầu: “Là do cô ấy có lí do đặc biệt.”

Thầy Dương cũng không tức giận, chỉ thở dài: “Lí do đặc biệt mới ra này, sau này không biết có bao nhiêu cái lí do đặc biệt nữa đây. Những gì tôi muốn nói cũng đã nói xong, muốn làm gì thì mọi người tự quyết định đi.”

Lãnh đạo cười nói: “Thật lòng cảm ơn thầy Dương.”

Ông đi về phía cửa phòng họp, nghiêng đầu nhìn qua chủ nhiệm Trần: “Không cần phải dìu tôi.”

Buổi tuyên dương lại được diễn ra. MC mời lãnh đạo lên sân khấu trao giấy chứng nhận cho Vưu Châu Châu.

“Cơ trưởng Vưu, chúc mừng cô.” Lãnh đạo đưa giấy chứng nhận cho cô trước mặt mọi người, cười toét miệng.

Vưu Châu Châu không nhận. Cô nhỏ giọng nói với lãnh đạo một câu: “Cảm ơn, nhưng xin bác hãy đem giấy chứng nhận này thu lại đi ạ.”

Lãnh đạo kinh ngạc nhìn Vưu Châu Châu.

Cô nhìn xuống khán đài, ngẩng đầu nói: “Cám ơn mọi người đã đồng ý, nhưng tôi không xứng đáng để nhận lấy danh hiệu này.”

Tất cả mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, nhìn cô.

Thầy Dương đang chống gậy đi đến cửa cũng ngạc nhiên khựng lại.

“Cơ trưởng Vưu, cô đang nói gì thế?” MC ngạc nhiên hỏi lại, vì cứ tưởng bản thân mình nghe nhầm.

Vưu Châu Châu nghiêm túc lên tiếng: “Tôi không nhận lấy danh hiệu này, cũng không muốn nhận lấy vinh dự này. Ngoài ra, bản thân tôi cũng đồng ý với quan điểm thầy Dương, tôi vẫn còn chưa đủ tư cách để nhận lấy danh hiệu cao nhất của phi công, cũng không thể nào chịu được. Tôi đồng ý tuân theo chuẩn mực để nhận được danh hiệu, vì để nhận được vinh dự này, ai  cũng phải dùng cả đời để chứng minh.”

Vưu Châu Châu gập người trước thầy Dương, ngẩng đầu nói: “Giữ an toàn cho mọi người là trách nhiệm của mỗi một cơ trưởng, tôi vẫn sẽ tiếp tục tuân theo điều đó. Mặc dù tôi đã thành công bay qua sấm chớp mưa bão hai lần, cũng đã thành công hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, cứu được tính mạng của cả trăm người, nhưng tôi cũng không coi đó là vinh quang, vì đó là trách nhiệm mà tôi nên làm. Bản thân tôi luôn hi vọng sẽ không xảy ra tai nạn, cũng hi vọng tất cả mọi người đều sẽ được bình an.”

Vưu Châu Châu nói xong, đi xuống khán đài, đến một bên cửa, dừng lại gập người trước mặt thầy Dương thêm lần nữa, sau đó bước đi.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, nên vì thế sau khi Vưu Châu Châu bỏ đi thật xa tiếng vỗ tay mới vang lên tràn ngập cả khán phòng.

Trên mặt thầy Dương nở lên một nụ cười hiền từ.

“Cô gái này tên là gì?” Ông quay sang hỏi chủ nhiệm Trần.

Trên mặt chủ nhiệm Trần không khỏi hiện lên sự hãnh diễn: “Thưa thầy, cô ấy tên là Vưu Châu Châu, là nữ cơ trưởng của bộ phận bay của con.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi