CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Lương Tấn thưởng thức bóng dáng kia từ đằng xa một hồi, hình ảnh ấy đẹp tới mức cả anh cũng không đành lòng quấy rầy. Qua một lúc lâu, anh mới bước qua đó. Chờ anh đi đến sau lưng của Vưu Châu Châu, cô mới phát hiện động tĩnh, quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy là Lương Tấn, cô không những không vui, ngược lại còn liếc xéo anh.

“Sao vậy?” Lương Tấn từ trên cao nhìn xuống, hỏi cô.

“Anh tới trễ.”

“Bị trễ chuyến.”

Vưu Châu Châu vẫn rất bất mãn, “Tóm lại là anh đến trễ.”

“Ừm.”

“Anh muốn bị phạt như thế nào?” Gương mặt của cô bị hơi nóng hun đến đỏ hồng, mềm mại ngọt ngào, so với ngày thường càng thêm vài phần quyến rũ. Đôi môi hồng nhuận, nhìn qua vô cùng mê người. Chiếc cổ thon dài, khuôn ngựa và bả vai trắng nõn bóng loáng, làm người khác không rời mắt được.

“Muốn phạt anh?” Lương Tấn nhìn cô.

“Đương nhiên.”

“Muốn phạt như thế nào?”

“Để em nghĩ thử.” Vưu Châu Châu vuốt vuốt mái tóc dài đang xõa trước ngực, sau đó duỗi tay, “Đưa khăn tắm cho em.”

Khăn tắm treo ở trên giá gỗ bên cạnh hồ. Lương Tấn lấy xuống một cái khăn sạch sẽ, đưa cho cô.

Vưu Châu Châu đứng lên, từ trong hồ bước ra, vừa bước liền bị cái khăn trong tay Lương Tấn phủ lên. Cô không mặc quần áo.

Đôi mắt Lương Tấn khẽ lóe lên ánh sáng.

Vưu Châu Châu quấn khăn tắm, xoay người đi.

“Em không lạnh sao?” Lương Tấn đi theo sau cô, khăn tắm không quá dài, hai chân thon dài của cô lộ ra ngoài không khí, trơn bóng, cô còn không mang dép lê, để chân trần.

Bông tuyết rơi trên đầu vai của Vưu Châu Châu, khiến cô khẽ run một cái, lạnh đến nỗi hàm răng va lách cách vào nhau. 

Lương Tấn nhanh chóng cởi đồng phục, khoác lên người cô. Vưu Châu Châu đi tới một suối nước nóng khác, đem đồng phục trả lại cho anh, sau đó khoác khăn tắm, bước xuống hồ. 

Lương Tấn đem đồng phục vắt ngang trên cổ tay, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng. 

Vưu Châu Châu bơi tới phía đối diện, đem thân mình chìm vào trong suối nước nóng, chỉ lộ ra phần cổ trở lên, sau đó, cô đem khăn tắm đặt trên bờ, xuyên qua làn hơi nóng nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh hồ. Vẻ mặt người đàn ông đầy phong trần mệt mỏi, thẳng tắp đứng đó, khí chất thanh lãnh lạnh lùng. 

Cô thích vạch trần gương mặt lạnh như băng của anh, thích trêu đùa trái tim nóng bỏng của anh. Dáng vẻ của anh bây giờ khiến cô vô cùng muốn làm vậy. 

“Lại đây.” Cô nói với anh.

Lương Tấn đi dọc theo cạnh hồ, đến bên cạnh Vưu Châu Châu.

Vưu Châu Châu nghiêng đầu nhìn anh, “Phạt anh bắt, lấy, em.”

Mí mắt Lương Tấn khẽ động, nhưng anh vẫn đứng như cũ, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống, nói: “Em ngâm bao lâu rồi? Suối nước nóng tuy rằng tốt, nhưng không thể ngâm lâu được.”

Cô thưởng thức bộ dạng nghiêm trang của anh. Sau đó, cô duỗi tay giữ chặt cánh tay đang rũ nhẹ bên hông của anh, nhẹ nhàng kéo. Lương Tấn ngồi xổm xuống. Cô lại kéo tay anh, hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, sau đó lại hôn lên từng đầu ngón tay. Cổ họng Lương Lấn lên xuống. “Phạt anh bắt lấy, em.” Cô buông tay anh ra, nói thêm một lần nữa.

Lương Tấn giật giật môi, cuối cùng vẫn phun ra mấy chữ, “Anh đi thay quần áo đã.” Nói xong, anh đứng lên.

Vưu Châu Châu vội vàng ôm lấy chân hắn, “Còn thay cái gì nữa?”

Lương Tấn cúi đầu nhìn cô vài giây, khom lưng kéo tay cô ra, giây tiếp theo, bước vào trong hồ.

Anh đi vài bước, kéo Vưu Châu Châu vào ngực, cúi đầu hôn cô. Quần áo trên người bất tri bất giác đã bị anh cởi ra. 

Một lát sau, hai người đều chìm vào trong làn nước, thân thể như ẩn như hiện.  

Làn tuyết tung bay, khẽ rơi trên hai bóng người đang quấn vào nhau, lại lập tức vì nhiệt độ nóng bỏng mà tan thành nước, hòa vào dòng suối, mơn trớn qua da thịt họ. Cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người, không còn nhiệt độ thấp đang khẽ rên rỉ, cũng không còn gió dữ mưa rền gào thét ngoài kia. 

*

Bên trong Nam Tuyền cũng có phòng nghỉ. Sau khi Vưu Châu Châu và lương Tấn ở Nam Tuyền ăn cơm chiều xong liền đặt một phòng.

Hôm sau Lương Tấn còn phải bay, anh ngồi trên ghế, laptop đặt trên đầu gối, xem cập nhật thời tiết của sân bay. Vưu Châu Châu thì nằm trên giường nghe điện thoại. Là cuộc điện thoại chiêu mộ của một hãng hàng không khác. Mấy ngày nay, cuộc gọi như vậy rất nhiều, Vưu Châu Châu đều trả lời là để suy nghĩ thêm. 

Vưu Châu Châu cúp điện thoại, xuống giường đi đến sau lưng Lương Tấn, ôm lấy eo anh, dụi dụi đầu, nói: “Trường Cát cũng mời em đó. Lần này giám đốc Lâm của các anh tự mình gọi điện thoại.”

Lương Tấn nghiêng đầu, mặt anh vừa lúc dán vào mặt cô, “Vậy quyết định của em thế nào?”

Mặt Vưu Châu Châu thuận thế cọ nhẹ lên mặt anh. Cô nói: “Anh có muốn em tới Trường Cát không?”

Lương Tấn: “Tùy em.” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Quy mô của Trường Cát tuy không bằng Bắc Hàng, nhưng cũng đang lớn mạnh dần. Phòng bay đang điều chỉnh lại, định tăng thêm một đội bay nữa.”

“Vậy sau này lại nói, em vẫn còn muốn nghỉ ngơi.”

*

Chuyện Bắc hàng 9841 vẫn không có triển gì, loại vụ án chưa được giải quyết thế này cũng từng xuất hiện khá nhiều trong hãng hàng không dân dụng rồi. Sau khi Vưu Châu Châu rời khỏi Bắc Hàng, Minh Ngọc cũng đã gặp khá nhiều vấn đề trong các lần bay, nhưng đều tự giải quyết ổn thỏa, thậm chí còn được Bắc Hàng ngợi khen rất nhiều. Lúc bay gặp tầm nhìn thấp và gió tuyết cũng không xảy ra vấn đề gì. 

Chủ nhiệm Trần lại gọi điện thoại cho Vưu Châu Châu, nói rằng chỉ cần cô trở về, vị trí cơ trưởng cấp cao vẫn là của cô. Vưu Châu Châu vẫn cự tuyệt. Ngày hôm sau, Bắc Hàng trao vị trí cơ trưởng danh dự ấy cho Minh Ngọc. 

Vưu Châu Châu đang xem tạp chí hàng không, bìa tạp chí là hình ảnh Minh Ngọc đang cầm giấy chứng nhận danh dự. Vưu Châu Châu chỉ nhìn lướt qua, sau đó ném tạp chí vào thùng rác. 

Lương Tấn nhận được điện thoại của Minh Ngọc, cô ta nói rằng mình đã trở thành cơ trưởng cấp cao của Bắc Hàng Trung Quốc, muốn mời anh đi ăn một bữa cơm để chúc mừng. Lương Tấn biết rất rõ người đảm nhiệm vị trí mới này khiến Vưu Châu Châu rất thất vọng. Vì mặt mũi của bạn thân Minh Sâm, anh chỉ nói với Minh Ngọc: “Cô đã đạt được thứ cô muốn, hãy cố gắng để xứng đáng với nó.”

Vưu Châu Châu vừa lúc nghe được cuộc trò chuyện của Lương Tấn và Minh Ngọc, chờ Lương Tấn cúp điện thoại, cô cười như không cười, hỏi anh: “Sao anh không đi?”

“Có chuyện quan trọng hơn.”

“Chuyện gì?”

“Đi theo xách giày cho bạn gái.”

Lúc trước Vưu Châu Châu có nói muốn đi mua giày. Nghe anh nói xong, cô cười vô cùng hài lòng.

*

Vưu Châu Châu gặp Tống Thừa Lâm lúc tới Trường Cát tìm Lương Tấm. Trên tay anh ta cầm một ly cà phê nóng, đang cùng người khác nói chuyện, vừa xoay người thì đụng phải Vưu Châu

Châu, ly cà phê nóng chia đổ lên chiếc áo khoác màu bạc của Vưu Chiêu Chiêu, trước ngực lập tức ướt một mảng lớn. 

“A, cơ trưởng Vưu! Xin lỗi, xin lỗi!” Tống Thừa Lâm nâng tay áo lên, muốn lau cà phê trước ngực cho Vưu Châu Châu. 

Vưu Châu Châu lui về sau một bước, tránh đi, cô nheo mắt nhìn lướt qua người đàn ông lạ mặt này, “Cẩn thận một chút!” Vưu Châu Châu nói xong liền đi vòng qua người Tống Thừa Lâm, rời đi.

Cô ngồi trong phòng nghỉ chờ Lương Tấn, năm phút sau, có tiếng bước chân truyền đến. Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông lúc nãy cầm cà phê bước vào. 

“Cơ trưởng Vưu, một lần nữa tôi rất chân thành xin lỗi cô.” Tống Thừa Lâm vừa dứt lời, trong tay vốn không có gì bỗng biến ra một cành hoa hồng đỏ, đưa tới trước mặt Vưu Châu Châu. 

Vưu Châu Châu liếc nhìn anh ta một cái, cười nói: “Anh là người hát tuồng của Trường Cát à?”

Tống Thừa Lâm chỉ chỉ bốn cái huân chương trên vai áo, “Tôi cũng là cơ trưởng giống cô đó! Tôi tên Tống Thừa Lâm, sắp trở thành cơ trưởng đội bay thứ năm của hãng hàng không Trường Cát.”

Vưu Châu Châu nhớ tới chuyện Lương Tấn nói cục bay đang điều chỉnh bộ phận chuyến bay. Cô nhướng mày, nói: “Đội bay thứ năm là đội bay mới của Trường Cát, ngay cả cơ trưởng và nhân viên hình như đều chưa có mà. Tôi nghĩ, chức cơ trưởng này vẫn chưa được định ra đúng không?” Cô cũng không biết Lương Tấn và người đàn ông trước mặt này đều là ứng cử viên cho vị trí cơ trưởng của đội bay thứ năm. 

“Có một người cạnh tranh với tôi, nhưng tôi có ưu thế hơn.” Tống Thừa Lâm hạ giọng: “Ba tôi là em vợ của tổng giám đốc Lâm. Nói cách khác, tổng giám đốc Lâm là dượng của tôi.”

“Nghe tuyệt nhỉ.” Vưu Châu Châu khẽ cười một tiếng.

Bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến, Vưu Châu Châu quay đầu lại. Tống Thừa Lâm cũng quay đầu, “A, người cạnh tranh chức đội trưởng với tôi cuối cùng cũng tới rồi.”

Vưu Châu Châu đứng lên, nhướng mi, “Anh ấy cũng là bạn trai của tôi.”

Cô vừa nói xong, Lương Tấn đã đi tới.

“Đi thôi.” Lương Tấn nhìn Tống Thừa Lâm một cái, sau đó lại nhìn về phía Vưu Châu Châu.

Vưu Châu Châu kéo cánh tay của Lương Tấn, ra khỏi phòng nghỉ.

Tống Thừa Lâm vô cùng kinh ngạc, sau đó thở dài: “Vưu Châu Châu vậy mà lại ở cùng một cái hũ nút!”

*

Lương Tấn phải bay một chuyến tới New York, bất quá lần này có hai đội bay, hai cơ trưởng, Tống Thừa Lâm là đại cơ trưởng.

Chủ nhiệm Tần của phòng bay nói với Tống Thừa Lâm: “Lần này bay một chuyến trở về sẽ biết ai là đội trưởng của đội bay thứ năm. Em là đại cơ trưởng của chuyến bay lần này, nếu không có gì ngoài ý muốn, em trở về chính là đội trưởng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi