CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1097

“Này, Trình Trình, cẩn thận con…”

Cố Tịch Dao lo lắng cho con trai, đang định đuổi theo thì bị một chiếc xe bỗng chạy tới chặn lại…

Kít…

Tiếng phanh xe chói tai vang lên!

Cô sửng sốt, dừng bước ngẩng đầu lên nhìn, một khuôn mặt điển trai trong cửa kính xe đập vào mắt cô.

“…” Cô ngẩn người một giây.

Cô tiếp tục tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của Trình Trình, đến khi con trai an toàn đi qua con đường đối diện, rồi đi vào một tiệm đồ ngọt, cô mới thu hồi tầm mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông bước xuống xe, bộ đồ vest được ủi thẳng tắp, tóc chải ngược ra sau, hiện rõ phong thái thành thục cao quý, mái tóc vuốt keo bóng loáng.

“Chào Tịch Dao.” Anh mỉm cười, giọng nói dịu dàng này vẫn ấm áp như ánh mặt mặt trời năm đó.

“Chào…” Cô hơi cứng nhắc đáp lại: “Khởi Hiên…”

Dưới ánh nắng mặt trời, tóc của Khởi Hiên càng bóng bẩy hơn.

Thấy Khởi Hiên ăn mặc thế này, Cố Tịch Dao cảm thấy, hình như thiếu niên trong sáng năm đó đã biến mất rồi.

Người đàn ông này đã trưởng thành sau mấy năm trải nghiệm.

“Ha, sao thế? Em thấy anh nên vui quá à? Hay không quen với bộ dạng này của anh?” Khởi Hiên thấp giọng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng thẳng tắp, trên khuôn mặt điển trai toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

Anh vẫn ấm áp vui vẻ như trước.

“Không, không phải…” Cố Tịch Dao nhất thời không thích ứng kịp: “Hai năm nay… anh sống tốt chứ?”

Cô nhớ, hai năm trước, nếu không phải Bắc Minh Quân hiểu lầm cô và Khởi Hiên lén lút hẹn hò với nhau, anh sẽ không lưu lạc đến mức bị đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh, vì chuyện này mà cô luôn cảm thấy áy náy với anh.

“Ha ha, nhờ phúc của em mà giờ anh được mặc quần áo tươm tất, ngồi xe sang, đầy người đẹp bao quanh, đâu có chỗ nào sống không tốt?” Khởi Hiên nhún vai, dưới ánh mặt trời nụ cười của anh cực kỳ xán lạn.

Vẻ mặt đó như nói với Cố Tịch Dao rằng, hai năm nay, anh không hề cùng đường như người khác suy đoán, mà ngược lại rời khỏi nhà Bắc Minh, anh càng sống đúng với phong cách của mình!

Nhưng không hiểu sao trong cái nhìn của Cố Tịch Dao lại có sự chua xót.

Khởi Hiên trong ký ức của cô không phải thế này.

Cho dù anh cười tỏa nắng thế nào thì anh vẫn bị cô nhìn thấy sự trống trải trong đáy mắt.

Anh không vui!

Khởi Hiên không hề vui vẻ!

Cô bỗng nghẹn ngào nói: “Xin lỗi anh Khởi Hiên…”

Em xin lỗi!

Trong mắt Cố Tịch Dao dâng lên một tầng sương mù, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của Bắc Minh Khởi Hiên lúc trước.

Một thiếu niên từng sưởi ấm những năm tháng tối tăm của cô, nhưng giờ lại trở thành một chiếc bóng dưới ánh mặt trời.

Mắt cô đong đầy nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi