CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 124

Phải mất đến năm giây sau, Diệp Sâm mới nghiến răng nghiến lợi nói ra một từ: “Cút!”

Vì vậy, người bố bỉm sữa cấp cao cũng vui vẻ cút đi Những người thuộc cấp cao khác vừa nhìn thấy là có hi vọng rồi, lập tức nhao nhao nói: “Tổng giám đốc, vậy thì tôi có thể đi tắm được không?”

“Đúng vậy tổng giám đốc, tôi muốn rời đi một chút, lúc nãy bà xã của tôi vẫn cứ gọi mãi, nói cô ấy lạnh, tôi có thể đi làm ấm giường cho cô ấy được không?”

““

Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông chủ sẽ lập tức xuyên qua màn hình đâm họ, đột nhiên họ nghe thấy tiếng gõ cửa trong video.

“Diệp Sâm? Anh có trong đó không?

‘What?

Diệp Sâm?

Lại có người dám trực tiếp gọi tên của anh? Lại còn gọi cả họ cả tên? Người này là ai thế? Hình như đến cả vợ tương lai của tổng giám đốc là cô Cố Cẩn Mai cũng không dám kiêu căng như vậy.

Rốt cuộc người này là ai vậy?

Mắt của những người này đột nhiên mở to, đến công cuộc phản kháng vừa nãy họ cũng quên mất rồi.

Nhưng thật đáng tiếc, sau khi nghe thấy âm thanh này, vị tổng giám đốc vừa nãy còn không tha cho bọn họ đã trực tiếp “Bụp” một tiếng gập lại notebook.

Mọi người: “..”

Quả nhiên lúc này Mộc Vân đang ở bên ngoài, cô dự định gõ nhẹ một cái, người đàn ông bên trong không đáp lại thì cô sẽ đi luôn.

Cô đã rất cố gắng mới làm được đến bước này.

Nhưng mà cô không ngờ được, vừa mới gõ cửa xong thì bên trong phòng đã vang lên tiếng kéo ghế. Không lâu sau đó thì cửa phòng vang lên một tiếng cạnh, bị người mở ra từ bên trong.

Mộc Vân: “..”

Đó là một loại ánh sáng rất ấm áp, ánh sáng màu cam hiếm hoi, phối cùng với những bức tường màu be và những giá sách bắng gỗ.

Phòng sách này vậy mà lại hoàn toàn không giống với bất kỳ chỗ nào khác của biệt thự, đó là một màu ấm áp rất hiếm gặp.

Cộng thêm người đàn ông này lại mặc quần áo ở nhà, trông có cảm giác giản dị, lười biếng, lại tao nhã. Thậm chí khí chất yêu nghiệt bình thường trên người anh cũng bị che đi không ít.

“Tôi đến châm cứu cho anh, nếu như anh không ngủ, vậy thì nhanh chóng làm thôi”

Mộc Vân thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh nhạt, trong mắt là vẻ thờ ơ giống như bọn họ chưa từng quen biết, cô đến đây chỉ là với cương vị bác sĩ đến để trị bệnh cho anh.

Diệp Sâm nhìn thấy vậy, tâm tình vừa mới tốt lên khi đi mở cửa đã lập tức biến thành lạnh lùng.

“Cô làm sao vậy?”

Diệp Diệp Sâm liếc qua đỉnh đầu cô, ánh mắt anh lập tức tối sâm lại, bộ dạng cô hơi nhếch nhác.

lần áo cô đang mặc trên người vẫn là cái bộ hồi trưa mà cô mặc rồi đến công ty anh, không có gì đặc biệt, lúc anh rời đi vẫn còn sạch sẽ mà giờ lại thế này là sao?

Bị ai xé rách hay bị làm sao? Sao lại là bộ dạng gì thế này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi