CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 16

Cái đầu nhỏ này của cô bé vẫn chưa đủ thông minh so với anh trai, cô bé không hiểu tại sao mẹ lại không ở bệnh viện? Không phải là mẹ nói đi làm ở bệnh viện sao?

Sau khi cô bé ngây người nhìn anh trai mình một lúc thì cảm thấy hơi buồn chán nên đi xem phim hoạt hình với con búp bê của mình trên tay.

Khoảng mười giây sau điện thoại được kết nối với bệnh viện.

“A lô?”

“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay bác sĩ Maris có tới không ạ?”

“Bác sĩ Maris sao, thật ngại quá hôm nay cô ấy không ở đây, nếu như anh là bệnh nhân trị liệu của cô ấy thì có thể liên lạc lại sau”

Cô y tá ở bệnh viện nhẹ nhàng nói với Mặc Hi rằng mẹ của cậu bé không có ở bệnh viện.

Làm sao có thể chứ?

Mẹ không đến bệnh viện thì có thể đi đâu chứ?

Mặc Hi vẫn không tin những lời này nhưng cậu bé biết rằng có hỏi thêm cũng vô ích mà thôi vì vậy cậu bé chỉ đành kéo ghế và đi vào phòng của dì Chung.

Vài phút sau trên máy tính trong phòng dì Chung đều xuất hiện toàn bộ hệ thống camera của bệnh viện.

Quả nhiên ngay sau khi những hình ảnh này xuất hiện trên máy tính cậu bé đã nhanh chóng nhìn thấy mẹ của mình ở sảnh, thang máy và lối vào văn phòng trưởng khoa trên tầng ba.

Chỉ là tại sao sau khi mẹ vào lại có những người mặc đồ đen đi vào?

Lông mày của cậu bé nhíu chặt lại.

Còn ở khách sạn Calli lúc này.

Mộc Vân vẫn chưa từ bỏ đấu tranh từ khi cô bị đưa vào đây.

Chỉ là sự đấu tranh của cô ở trước mặt những người đàn ông mặc đồ đen rõ ràng là yếu đuối. và bất lực hơn rất nhiều vì vậy cuối cùng cô đã bị đưa lên tầng cao nhất và bị đẩy vào bên trong cùng với tên chó má này.

“Diệp Sâm, tôi không điều trị bệnh cho anh nên anh bị điên à!”

Cô bước vào cũng không nhìn xem trên tầng cao nhất này rốt cuộc sang trọng và rộng lớn như thế nào, sau khi xoa xoa cổ tay đau đớn thì đây chính là câu đầu tiên cô nói.

Khi cô nói vậy Diệp Sâm không lên tiếng mà chỉ có một bóng người nhỏ bé bước ra từ phòng khách to lớn.

Mộc Vân: “.”

“Ba về rồi sao? Trễ ba mươi tám phút vậy nên lớp học mẫu giáo hôm nay bị hủy!”

Đây là một đứa trẻ trông giống Diệp Sâm, cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn với vẻ lạnh lùng nhưng cũng có nét lãnh đạm giống hệt ba của mình.

Mà hơn nữa giọng điệu của cậu bé không khác gì với đồ đàn ông chó má này!

Mộc Vân kinh ngạc nhất thời quên mất bản thân muốn nói điều gì.

Diệp Sâm không để ý đến cô mà đi về phía con trai và nói: “Sáng sớm hôm nay ba có chút việc nên tới trễ một chút, ba sẽ đến cho con sau có được không?”

Gương mặt của Diệp Minh Thành vẫn không có cảm xúc gì hết: “Lúc ba kí hợp đồng cũng nói một đằng làm một nẻo với người khác như vậy sao?”

Diệp Sâm: “.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi