CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 204

“Cái Gì?”

Mộc Vân vừa mới thay quần áo, lập tức nhảy dựng lên như bị điện giật.

Đưa cô đến Hoàng Đình số 1?

Tại sao? Sao cô lại bị đưa đến Hoàng Đình số 1? Người đàn ông đó đang cái quái gì vậy? đầu hẳn bị ngấm nước hay sao? Mà để cô sống ở đấy?!!

Mộc Vân cảm thấy nhất định bản thân đang nghe lầm.

Nhưng những vệ sĩ đến đón cô xuất viện cũng không hề giải thích, sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện, họ trực tiếp đưa cô vẫn đang bị treo một tay lên xe.

Cứ như vậy, vài phút sau, chiếc Cayenne màu đen đã lái đến Vịnh nước Cạn với tốc độ nhanh nhất có thế.

Vào lúc này, ở Vịnh nước Cạn, trong khu vườn của biệt thự số 1, trên lầu tầng hai mấy đưa trẻ đang họp lại với nhau.

Ôn Mặc Hi: “Em ở trên này đã dọn xong rồi. Mẹ có thể dọn vào ngay khi vừa đến. Còn anh thì sao, Diệp Minh Thành?”

Diệp Minh Thành: “Đã phái người đi đón mẹ!”

Ninh Dương: “Ninh Dương cũng đã dọn phòng cho mẹ rồi. Ở cạnh phòng của Ninh Dương, đẹp lắm”

Ba anh em báo cáo tiến độ các kế hoạch mà họ đã thực hiện, tự nhủ đây là kế hoạch của bản thân.MộcMặc Hi tỏ vẻ rất hài lòng.

“Được rồi, tiếp theo chúng ta phải làm, chính là chào đón mẹ về đây. Hai người nhất định phải nhớ rằng, nhất định phải khiến mẹ nghĩ rằng, là ba muốn mẹ về đây ở, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, anh trai”

“ừ* Diệp Minh Thành cũng gật đầu.

Tuy nhiên, sau khi trả lời xong, lại nghĩ ra vấn đề khác khác nên cau mày nhìn người anh em song sinh: “Còn bố thì sao? Nếu phát hiện ra thì phải làm sao?”

Ôn Mặc Hi lập tức vẫy vẫy tay nhỏ: “Chuyện này không cần lo lắng, từ lâu em đã sắp xếp xong cả rồi, ba sẽ không biết”

Nghe xong, Diệp Minh Thành và Ninh Dương thở phào nhẹ nhõm.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng, một chiếc Cayenne màu đen bên ngoài cũng đến, mấy đứa nhỏ nhìn thấy thì lập tức chạy ra ngoài.

“Mommy,momny đến rồi”

Tất nhiên, người chạy nhanh nhất là Ninh Dương, cô bé luôn bám riết hơn các cậu bé khác còn rất thích làm nũng.

Vì vậy, ngay khi Mộc Vân xuống xe, liền nhìn thấy một viên bột nhào vào trong vòng tay, cục bột mềm mại ôm lấy đùi cô, làm trái tim cô tan chảy.

“Ừ, mommy đến rồi, các con có vui không?”

*Vui ạ, mommy,Ninh Dương nói cho mommy nghe, Ninh Dương đã dọn xong phòng cho momny rồi, ở ngay cạnh phòng của con. Đẹp lắm”

Cô bé rất háo hức, sau khi ôm mẹ, liền kể cho mẹ nghe về việc giúp mẹ dọn dẹp phòng, chờ mẹ khen Mộc Vân nghe xong, lại sửng sốt.

Ngay cả phòng cũng được dọn dẹp?

Nếu nói như vậy, người đàn ông đó thực sự muốn cô đến ở cùng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi