CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 214

Chắc là đợi khoảng một phút đồng hồ, cuối cùng, bên trong đã có tiếng động, cũng không biết đang làm cái gì, một lát sau mới nghe được tiếng bước chân đi qua mở cửa.

“Có chuyện gì?”

Người đàn ông bên trong lại mở cửa khi chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi mỏng màu tối đứng ở đó, cổ áo mở một nửa ra, để lộ xương quai xanh tinh tế ra, hai chân dài mà thon, để lộ dây nịt ở eo cộng thêm chiếc nút màu vàng kim lạnh, nhìn sơ qua, khó che giấu được sự tôn quý và nho nhã Sau khi Mộc Vân thấy, không có lý do gì mà cơn tức lại hạ đi ba phần.

“Cái đó… Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là tôi vừa nghe nói, anh đã cho Mặc Hi đến học chung nhà trẻ đó với Minh Thành, vậy có thể…

Cho Ninh Dương cũng học ở đó được không”

“Tại sao tôi phải cho nó đi? Nó đâu phải là con của tôi!”

Người đàn ông này, lại từ chối một cách đặc biệt đơn giản mà thô lỗ như thết Mộc Vân lập tức chột dạ ngay: “Nó… Cho dù là không phải con của anh, nó cũng là em của Mặc Hi và Minh Thành đó, anh không thể nế tình, cho nó đi học sao?”

“Không thể!”

Lại là một câu không có nể tình như thế, người đàn ông này quay người rồi đóng cửa Mộc Vân thấy vậy, cuối cùng cũng đã trở nên gấp gáp, đã quên mất vừa nãy bản thân đã nói phải tránh anh xa một chút, cô vội vàng bước lên chặn lại cánh cửa anh đang muốn đóng: “Anh đừng như vậy, chúng ta thương lượng một chút nữa thôi”

“Biến đi!”

“Tm biết, lúc trước tôi có nhiều chỗ bất kính với tổng giám đốc.

Diệp, như vậy, anh độ lượng đừng trách kẻ tiểu nhân, anh muốn tôi làm việc gì, anh nói ra tôi đều chấp nhận làm!”

Mộc Vân tuyệt đối là đã lấy hết dũng khí, sau khi mặt dày chen vào, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, cả lời này cũng đã nói ra.

Cái gì cũng chấp nhận?

Nghe được lời này, mặt của Diệp Sâm vốn đã xanh xao muốn ném cô ra ngoài, cuối cùng cũng đã ngừng lại.

“Cái gì cũng có thể?”

Anh từ trên cao nhìn xuống, một cặp mắt đen đến không có một tia sáng, nhìn chăm chăm cô như vậy, như đã bị trúng mực vậy, tâm trạng không rõ ràng, hỉ nộ khó đoán, nhìn đến khiến người ta phát run.

Mộc Vân chớp mắt, chỉ trong phút chốc như thế, sức ép mạnh như thế, cô cảm giác trong đầu trong chốc lát trống rỗng, nuốt một ít nước bọt xuống, nhưng lại không biết phải trả lời là đúng, hay không đúng?

Anh hù dọa như thế, là muốn làm gì?

“Sao thế? Đã sợ rồi sao?”

Diệp Sâm ép người phụ nữ này đến bên cạnh cái cửa, nhìn thấy rất rõ ràng sự kinh hoảng và sợ hãi trên mặt cô, phút chốc, mép miệng của anh như có ý châm chọc.

Mộc Vân bỗng nhiên mở to mắt ra!

“Không có không có, anh nói, anh muốn tôi làm gì? Đúng rồi, có phải anh muốn tôi trị bệnh cho anh không? Được thôi, bây giờ em có thể” Nói xong, cô nhìn thấy ở giữa hai mắt của anh có chút xanh, lại trực tiếp đưa tay sờ lên mặt anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi