CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 50

“Anh yên tâm đi, tôi là một bác sĩ, tôi còn rõ những chuyện này hơn anh, tôi sẽ không k1ch thích anh ta đâu.”

Mộc Vân thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt trả lời một câu.

Lâm Tử Khang nghe thấy thế, lúc này mới ở ghế lái phía trước thở dài nhẹ nhõm.

Kỳ thật anh còn muốn hỏi, trong năm năm nay đã xảy ra chuyện gì sao cô lại biến thành bác sĩ? Hơn nữa còn là một bác sĩ đông y rất nổi tiếng?

Nhưng cuối cùng, anh nhìn loáng thoáng phía trước đã có thể nhìn thấy hình dáng vườn hoa biệt thự, anh vẫn là ngậm miệng lại không hỏi, nuốt vấn đề này xuống bụng trước, đạp chân ga.

Mười mấy phút sau, Thủy Tiên Loạn số một Hoàng Đình.

Đó còn được gọi là sân của hoàng cung!

Cổng to lớn hùng vĩ, cẩm thạch được điêu khắc thành từng dãy từng dãy cột đứng lặng ở đó, giống như binh sĩ thẳng tắp đứng gác vườn hoa biệt thự này, hành lang có hình cổng vòm, hoa hồng màu vàng nở rộ khắp sân, từng khối đá cẩm thạch thiên nhiên vây quanh tô điểm cho hai bên, không một chi tiết nào không thể hiển sự xa hoa, không biết bên trong hoa viên là phong cảnh sẽ khiến cho người ta rung động như thế nào.

Mộc Vân há to miệng, thật lâu, thật lâu sau, đến mắt cũng không nháy một cái.

Hóa ra chỗ ở của anh ta tốt như vậy.

Vậy có phải là cô nên cảm thấy may mắn hay không? Vì lúc còn sống còn có thể tới đây thăm quan một vòng?

“Bà chủ, vậy tôi chỉ dẫn cô đến đây thôi, cô nhìn số một Hoàng Đình cậu ấy ở chỗ đó, cô trực tiếp từ chỗ này đi vào là được.”

Đang nhìn đến xuất thần, Lâm Tử Khang đứng ở đằng sau đưa cô tới, bỗng nhiên ở trong xe nói với cô một câu như vậy.

Hả?

Cô trực tiếp đi vào? Anh ta không cùng vào với cô sao?

Mộc Vân lập tức thu hồi tâm tình, lại chạy quay lại: “Anh không đi vào cũng tối sao? Tôi chưa đến nơi này bao giờ, hơn nữa….. Anh cũng không nói với anh ta, nếu như tôi cứ như vậy gượng gạo đi vào, anh ta có thể hay không….”

“Sẽ không bà chủ tôi đã nói với tổng giám đốc rồi, bây giờ cô trực tiếp đi vào là được rồi, không có việc gì đâu”.

Lâm Tử Khang ở trong xe cười an ủi cô, biểu cảm kia tuyệt đối không giống như người đang nói dối.

Nhưng trên thực tế thì sao?

Chân của anh đã giẫm lên chân ga, chỉ cần người phụ nữ này đi vào, anh ta lập tức chuồn mất.

Mộc Vân nghe thấy vậy, không phát hiện ra động tác nhỏ này của anh ta, còn tưởng rằng là thật, thế là cuối cùng cô chỉ có thể cầm đồ vật mình mang đến lớn mật tiến vào.

Nói thật đối với tên bạo quân kia, cô cũng có chút run rẩy.

Mấy phút sau, cổng số một Hoàng Đình.

Thật đúng là sau khi Mộc Vân đến đây, nhìn thấy vườn hoa bên trong biệt thự này rất im lắng, không có xảy ra chuyện như trong tưởng tượng, các loại vệ sĩ xuất hiện ngăn cản cô hoặc đón cô.

Xem ra Lâm Tử Khang nói là sự thật.

Trong lòng cô rốt cuộc cũng yên tâm một chút, trong tay cầm hộp kim châm cô nhìn thấy bên trong cửa chính biệt thự có ánh đèn chiếu ra, cô lập tức bước nhanh hơn đi qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi