CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 216

“Nhiều năm qua tôi nhìn cậu dính với Thịnh Hoàn Hoàn mỗi ngày, cậu biết trong lòng tôi cảm thấy như thế nào không? Mộ Tư, cậu tự hỏi bản thân xem mình có tư cách gì chất vấn tôi?”

Mộ Tư nắm chặt nắm đấm: “Nếu cậu biết tôi đã rung động với Thịnh Hoàn Hoàn, vì sao còn trơ mắt nhìn cô ấy gả cho Lăng Tiêu? Anh thấy tôi của bây giờ cưới Tuyết Nhi thì cô ấy sẽ hạnh phúc sao?”

Làm anh trai của Bạch Tuyết, anh ta không sai.

Nhưng thân là bạn thân của Mộ Tư, anh ta lại quá tàn nhẫn.

Bạch Băng không trả lời, trong đôi mắt nhìn về hướng Mộ Tư hiện đầy tơ máu, dưới mắt có hai quầng thâm rất đậm, lửa giận trên người lại không giảm đi chút nào.

Qua một lúc lâu, Mộ Tư mới mở miệng: “Tôi sẽ không quên ân tình của Tuyết Nhi, cô ấy muốn cái gì thì tôi sẽ cho cô ấy…”

“Nhưng nó muốn gả cho cậu.” Bạch Băng nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời anh ta nói: “Tuyết Nhi thích cậu, từ nhỏ đã thích, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?”

Mộ Tư nhăn mày lại, kiên quyết nói: “Nếu cô ấy bằng lòng, tôi sẽ coi cô ấy như em gái ruột.”

“Mộ Tư, con mẹ nó cậu đang nói tiếng người à?” Bạch Băng mất khống chế mà đứng lên, một tay chống lên mặt bàn, tay còn lại túm lấy cổ áo Mộ Tư, mặt anh ta vặn vẹo như một con dã thú phẫn nộ: “Cậu phải cưới Tuyết Nhi, đây là cậu nợ nó.”

Mộ Tư ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nhìn anh ta: “Vậy thứ tôi nợ Thịnh Hoàn Hoàn thì sao? Cậu đừng quên, chúng ta có thể đi đến hôm nay đều dựa vào Thịnh gia.”

“Cậu đừng quên Thịnh Xán đã cầm tù Tuyết Nhi ba tháng.” Bạch Băng đỏ mắt rống giận.

Mộ Tư nói: “Nhưng ông ta đâu có tổn thương cô ấy, không phải sao?”

Nếu anh ta có thể sớm nghĩ ra điều này thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường không thể cứu vãn như vậy.

Bạch Băng dần dần buông cổ áo Mộ Tư ra, lại ngồi xuống sô pha, giọng nói từ phẫn nộ biến thành bất đắc dĩ: “Cậu còn không rõ sao, Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn, cậuvà cô ta đã không có khả năng.”

Mộ Tư nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy ở Lăng gia vào buổi sáng hôm nay thì đau khổ nhắm mắt lại, thật lâu không thể mở miệng.

Bạch Băng nhìn gương mặt tái nhợt mỏi mệt của Mộ Tư, lửa giận trong lòng cũng dần dần tắt: “Cái nên nói tôi đã nói rồi, hy vọng cậu biết rõ ai mới là người cậu thật sự nên bảo vệ.”

Nói xong, Bạch Băng đứng lên rồi rời khỏi phòng khách.

Mộ Tư ngồi ở đó hồi lâu vẫn không nhúc nhích, hai câu nói cuối cùng của Bạch Băng luôn quanh quẩn bên tai anh ta.

Không biết qua bao lâu, Mộ Tư mới đứng lên.

Anh ta đi đến phòng Bạch Tuyết, đẩy cửa bước vào.

Bạch Tuyết đã ngủ rồi, cô ôm một con gấu trong ngực, thân thể cong lại, tư thế ngủ này thể hiện cô không có cảm giác an toàn.

Mộ Tư đi qua ngồi xuống, nhìn cô gái trước mắt.

Anh ta luôn đau lòng cho Bạch Tuyết, vì thế mỗi lần đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn sống an nhàn sung sướng thì sẽ bất giác nhớ tới cô ta, trong lòng tràn ngập bài xích với Thịnh Hoàn Hoàn.

Nghĩ đến những câu nói cuối cùng của Bạch Băng, Mộ Tư duỗi tay vén sợi tóc trên mặt Bạch Tuyết ra sau tai, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ trong trẻo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi