CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 225

Nhưng có thể đoán trước được kết quả, Lăng Tiêu không nghe máy, còn chặn luôn số của cô. Thịnh Hoàn Hoàn tức đến sắc mặt trắng bệch, Bạch quản gia thương mà không giúp gì được.

Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn và vali của cô bị đưa ra ngoài cửa lớn Lăng Phủ.

Trước khi rời đi, Bạch quản gia nhắc nhở Thịnh Hoàn Hoàn: “Có lẽ ngài có thể thử liên hệ với lão phu nhân.”

Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn biết còn có con đường có thể đi là lão thái thái, nhưng đó là hạ sách, cô không muốn làm Lăng Tiêu càng chán ghét mình.

Sắc trời đã tối sầm xuống, ánh đèn đường chỉ làm người ta cảm thấy càng cô đơn thê lương.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn con đường trước mặt, trong lòng hết sức lạc lỏng, không biết mình nên đi đâu.

Cô rất muốn về nhà.

Nhưng cô không thể đi.

Sau khi suy tư thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mở di động ra, phát động mối quan hệ của mình: “Tôi muốn vị trí chính xác của Lăng Tiêu, mau.”

Lúc này Lăng Tiêu đang dẫn Lăng Thiên Vũ đi đến chỗ Đường Dật.

Đường Dật là bạn tốt của Lăng Tiêu, cũng là bác sĩ tâm lý của Lăng Thiên Vũ, anh cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới quyền uy.

Trải qua một hồi hỏi đáp, Đường Dật thực giật mình. Cậu nhóc đã chịu giao lưu với người khác, hơn nữa trình độ tiếng Anh tốt đến mức làm người ta đố kỵ.

“Lăng Tiêu, con trai anh nhất định là thiên tài.” Đường Dật tán thưởng.

Trên gương mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu không hề gợn sóng: “Tình huống của nó có thể đưa đi học không?”

Lăng Thiên Vũ đã tròn bốn tuổi, độ tuổi này nên đến nhà trẻ.

Đường Dật trầm ngâm: “Quan sát thêm một thời gian đi, chờ nó có thể hoàn toàn khống chế cảm xúc của mình, tốt nhất chờ nó mở miệng nói chuyện rồi hẳn đưa đi trường học.”

Lòng tự trọng của con nít rất mạnh, hơn nữa tụi trẻ con trong nhà trẻ chưa hiểu chuyện, không lựa lời, Đường Dật sợ Lăng Thiên Vũ bị k1ch thích, bị các bạn coi là quái dị.

Lăng Tiêu nghe xong thì không nói thêm gì, hắn hiểu sự lo lắng của Đường Dật.

Đường Dật lại nói tiếp: “Tình trạng hiện tại của Thiên Vũ thực ổn định, người vợ mới cưới của anh có công lao không nhỏ, anh đưa số của cô ấy cho tôi, phải nghĩ cách làm Thiên Vũ mau chóng mở miệng nói chuyện.”

Lăng Tiêu liếc nhìn Đường Dật một cái, mặt không cảm xúc mà nói: “Anh nghĩ cách khác đi.”

Đường Dật giật mình: “Sao vậy?”

Lăng Tiêu không để ý mà trả lời: “Hung dữ quá, bị tôi đuổi đi rồi.”

Không chỉ hung dữ, trong lòng còn nhớ đến người đàn ông khác. Đã bao nhiêu năm không có ai dám hung hăng trước mặt hắn, cô ta rất giỏi, ngày nào cũng chọc hắn không vui.

Đường Dật: “…”

Mới cưới vào cửa mấy ngày mà đã đuổi người ta ra ngoài, con mẹ nó rốt cuộc là ai hung dữ?

Lúc này, Lăng Thiên Vũ vẽ tranh ở bên trong đi ra, kéo kéo quần Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cúi đầu liền thấy Lăng Thiên Vũ vuốt bụng, nâng khuôn mặt non nớt không cảm xúc lên nhìn mình, hoàn toàn là hai thái cực so với vẻ ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi